CHƯƠNG 227: ĐƠN ĐẤU, LƯU TIÊN TÔNG TÍNH CÁI GÌ
Editor: Luna Huang
Nam tử bạch bào ngũ quan thanh tú không coi là yêu nghiệt nhưng thắng ở một thân khí chất đạm mạc, cho dù bị lóc một khối da thịt như trước không hiện chật vật, cước bộ tuy rằng lảo đảo nhưng thủ pháp như trước.
Cố Khuynh Thành ẩn thân ở trên cây to một bên nhìn hồi lâu, đều không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Lam, Đản Đản nói nơi này có một trường ác đấu nàng mới đến, nhưng sao lại không thấy Tiểu Lam ở đây?
Nhìn một trường ác đấu này, thể lực của nam tử bạch bào dần dần chống đỡ hết nổi, hơn nữa lúc thụ thương mất máu quá nhiều mơ hồ có cảm giác bị thua, Cố Khuynh Thành lại nửa điểm cũng không có lưu ý, nàng càng để ý là Tiểu Lam ở nơi nào.
Đối với tiểu thú của mình, Cố Khuynh Thành luôn luôn là xem chúng nó như thân nhân của mình, huống chi Tiểu Lam là vì thủ hộ nàng mới chẳng biết đi đâu, Cố Khuynh Thành tự nhiên rất lo lắng.
Giữa lúc Cố Khuynh Thành dự định ly khai tiếp tục tìm kiếm Tiểu Lam, đột nhiên cảm ứng được khế ước lực hô hoán, Cố Khuynh Thành mạnh quay đầu lại, tê mâu bắn thẳng đến nam tử bạch bào kia, đã thấy một người cầm trường kiếm đâm tới ngực của nam tử bạch bào, cũng may cũng may nam tử bạch bào phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh khỏi, chỉ là kiếm phong của trường kiếm vẫn là làm hỏng vạt áo của nam tử bạch bào lộ ra lam sắc.
Cố Khuynh Thành tập trung nhìn vào, đúng là Tiểu Lam, không sai!
Tiểu Lam tại sao sẽ ở trong lòng nam tử bạch bào, nhìn qua mao sắc lờ mờ hình như không có hơi thở.
Cố Khuynh Thành hơi biến sắc mặt, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì hôm nay vì Tiểu Lam nàng cũng không thể để nam tử bạch bào chết được, bởi vì đao kiếm không có mắt, vì giết nam tử bạch bào những người đó đã giết đỏ cả mắt rồi, không hỏi chỗ nào cũng đâm nói không chừng thương tổn đến Tiểu Lam.
Mắt thấy hai phe dây dưa không ngớt, Cố Khuynh Thành từ trên ngọn cây nhảy xuống mạnh mẽ giống như một con thỏ chạy như bay, trong vòng mấy cái hít thở liền đi tới phạm vi công kích của hai người không nói hai lời trực tiếp ném cây ngân trâm ra.
Cây ngân châm này chừng hai mươi lăm cây, là Cố Khuynh Thành trong không gian giới chỉ lấy ra, tối thiểu cũng sẽ để mười mấy người này thương vong nhiều hơn phân nửa.
Quả nhiên, người phản ứng chậm hoặc là căn bản không thấy được Cố Khuynh Thành xuất thủ thoáng cái đã bị ngân châm bắn trúng, bởi trên ngân châm có chất lỏng độc mộc kiến huyết phong hầu, người trúng ngân châm lắc lư thân thể… Ngã trên mặt đất, trong nháy mắt không còn khí tức.
Đảo một cái, đã ngã tám chín người. Ngã nhiều người như vậy, người còn thừa lại vừa xem hiểu ngay, chỉ có năm người.
Năm người hai mặt nhìn nhau liền lui về phía sau dựa cùng một chỗ, Cố Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện là bọn hắn không nghĩ tới cũng làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, năm người không biết sâu cạn của Cố Khuynh Thành thấy nhiều đồng bọn ngã xuống như vậy lại không dám xuất thủ.
Vọng Thư Uyển
“Ngươi là ai? Lưu Tiên tông chúng ta bắt đồ ngươi cũng cũng dám ngăn trở?” Năm người, lục y nhân cầm đầu ở giữa cầm trường kiếm nhắm thẳng vào Cố Khuynh Thành, gương mặt lệ khí lại không lấn át được một chút ý sợ hãi ở đáy mắt.
Nói cho cùng, Cố Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện vứt ra một loạt tú hoa châm gì gì đó liền lấy mạng của nhiều người trong số bọn họ, lục y nhân cũng là sợ.
Lưu Tiên tông?
Hình như nghe nói qua.
Cố Khuynh Thành cau mày lại, nàng nhớ kỹ hình như ở đâu thấy qua ba chữ Lưu Tiên tông này.
Tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới, nàng là ở trên Linh Huyễn chí thấy qua đại danh của Lưu Tiên tông. Lưu Tiên tông, Vô Vọng cốc, Thực Nhân đảo, Phượng Hoàng sơn, Ám Dạ thần điện, ngũ đại thế lực này xưng là Ngũ Hùng ở tây đại lục.
Chỉ là, Ám Dạ thần điện thành lập ở góc tây đại lục thuộc về giải đất việc không ai quản lí, có thể xem như là thế lực của tây đại lục, cũng có thể không phải, bất quá trên Linh Huyễn chí ghi chép, vì thực lực của Ám Dạ thần điện hùng hậu nhất Ngũ Hùng lợi dụng Ám Dạ thần điện dẫn đầu, thứ nhì chính là Lưu Tiên tông.
Lưu Tiên tông là người của tây đại lục, làm sao chạy đến đây?
Cố Khuynh Thành nhíu mày, dư quang miết hướng nam tử bạch bào lung lay sắp đổ kia, vừa rồi nàng không có nghe sai lục y người ta nói, bọn họ là theo đuổi tội của Lưu Tiên tông cũng liền nói nam tử bạch bào này chính là tội của Lưu Tiên tông?
Nhưng Tiểu Lam làm sao khuấy chung với hắn?
Cố Khuynh Thành không giải thích được, nhưng không thể không bạch bào nam tử được.
“Ngươi mau tránh ra, không nên gây trở ngại Lưu Tiên tông chúng ta bắt tội!” Có lẽ là cảm thấy nói như vậy có chút không dễ nghe lắm, lục y nhân lại nói: “Ngươi đi nhanh lên đi, sự tình hôm nay chúng ta làm như không nhìn thấy, người của Lưu Tiên tông cũng sẽ không truy sát ngươi.”
Đại danh của Lưu Tiên tông quá lớn, nếu nữ nhân này biết mình đắc tội Lưu Tiên tông khó bảo toàn không sinh ra nghĩ cách diệt khẩu giết hết toàn bộ bọn họ được, nên lục y nhân mới bổ sung một câu như vậy, biểu đạt ra bản thân đầy đủ thành ý không muốn cùng Cố Khuynh Thành đối địch, chỉ cần nàng đi Lưu Tiên tông tuyệt không truy cứu.
Đáng tiếc, Cố Khuynh Thành không đi.
Cố Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, nghiên đầu nhìn về phía năm người, hơi bĩ khí nói: “Bổn cô nương nguyện ý đi thì đi, không muốn sẽ không đi, Lưu Tiên tông ngươi tính cái gì a!”
Ngày hôm nay coi như là tông chủ của Lưu Tiên tông tới vì Tiểu Lam nàng cũng sẽ tận lực liều mạng, huống chi là một đám tiểu lâu la, Cố Khuynh Thành thật tình không để bọn họ vào mắt, chớ nhìn bọn họ nhiều người chỉ cần mấy cây ngân châm cũng liền kết thúc.
Chỉ là, ngân châm của nàng đã dùng hết rồi, xem ra kế tiếp cần động thủ!
Cố Khuynh Thành giật giật cái cổ, lại giật giật cổ tay, nhất phó tiêu chuẩn vận động nóng người chuẩn bị đánh quyền, năm người đối diện nhìn đến choáng váng, đây là công phu gì, thế nào trước đây đều chưa thấy qua?
Năm người đồng loạt lui về phía sau một bước, Cố Khuynh Thành với bọn hắn mà nói chính là một phần tử nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, bọn họ không biết Cố Khuynh Thành đang đùa hoa chiêu gì chỉ là bản năng đề phòng. Nhất là, khi Cố Khuynh Thành vận động nóng người không đứng đắn, rơi vào trong mắt bọn họ là quái vật không biết phải làm cái gì.
“Ngươi cứ không sợ chết như vậy?” Thanh âm hư nhược từ phía sau lưng truyền đến, Cố Khuynh Thành liếc bạch bào nam tử một mắt, không ai không sợ chết huống chi nàng còn sống chưa đủ, chỉ là sợ chết hơn nữa cũng không có thể để thân nhân của mình chịu chết.
Từ nhỏ Cố Khuynh Thành cũng rất yêu mạng, bởi vì mạng của nàng cho tới bây giờ đại biểu đều không phải là của một mình nàng, cho nên nàng so với người bên ngoài càng thêm quý trọng sinh mệnh chỉ có một lần này, đáng tiếc yêu mạng không