CHƯƠNG 246: TÁCH RA, TIẾN NHẬP ĐOẠN THIÊN THÁP
Editor: Luna Huang
Đoạn Thiên tháp, ở hậu phương trong cấm địa của học viện Thanh Minh, tình hình chung, không cho những người khác tiến nhập. Hơn nữa, mỗi lần Đoạn Thiên tháp mở ra, đều có thời gian hạn chế, nghe nói là bởi vì mặt trên có cấm chế, phải tập hợp toàn bộ lực lượng của trưởng lão cùng Tu Văn, phối hợp viện trưởng chi ấn, mới có thể mở.
May là trong mấy ngày Cố Khuynh Thành vào học viện Thanh Minh, cũng không có đặt chân đến đây nửa bước.
Đi khoảng chừng một giờ, mọi người đến giáo hối viện, đi qua toàn bộ học viện Thanh Minh, đi tới cấm địa, Đoạn Thiên tháp nguy nga đứng vững nhất thời xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đoạn Thiên tháp đen kịt, chính là một tòa tháp chín tầng, lấy chín chín tám mươi mốt ý, mỗi một tầng đều có nan quan cùng thưởng bất đồng, càng lên cao, yêu cầu thực lực lại càng lớn, thông quan cũng liền càng trắc trở, từ lúc học viện Thanh Minh thành lập đến nay, chỉ có Minh Ngọc đã từng lên đến tầng thứ tám, người thông quan còn chưa có xuất hiện.
Đã từng, Tu Văn cũng muốn để Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương đi thử một chút, nhưng ai biết, hai người này cũng không có bao nhiêu hứng thú với Đoạn Thiên tháp, ngạnh sinh sinh cự tuyệt, nếu là bọn họ thử, cố gắng sẽ xuất hiện toàn bộ người thông quan.
“Chờ một chút!” Mọi người vừa đứng vững ngoài Đoạn Thiên tháp, chờ các vị trưởng lão cùng Tu Văn hợp lực mở Đoạn Thiên tháp ra, một đạo thanh âm vội vàng truyền đến, mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy hai người Ngọc Vô Thương cùng Dạ Thương Lan.
Mà chủ nhân của thanh âm này, chính là Ngọc Vô Thương.
Cùng Dạ Thương Lan một trước một sau đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, Ngọc Vô Thương cười cười: “Hôm nay, ngươi muốn đi vào Đoạn Thiên tháp, ta lại phải trở về, chỉ sợ sau này muốn gặp mặt, sẽ không đơn giản như vậy.”
Cố Khuynh Thành gật đầu, “Yên tâm, đến lúc đó, ta sẽ đi gặp ngươi, mang theo người ngươi muốn gặp, cùng đi thăm ngươi.” Nàng tự nhiên biết, lời của Ngọc Vô Thương cũng không chạy về Noãn thành, mà là chạy về bộ tộc Nam Hải Giao Nhân.
Tuy nói, hôm nay nàng không cần đối phó Tu La Tà đế, nhưng còn có một cái thần hoàng Ngu Tật, cũng nhìn chằm chằm nàng, cho nên nàng tối hôm qua cùng Mộ Quân Tà thương lượng, do Mộ Quân Tà phái người, tiễn Ngọc Vô Thương hồi Nam Hải, đồng thời đem ngôi vị hoàng đế của bộ tộc giao nhân cho Ngọc Vô Thương, trở thành trợ lực tương lai của nàng, nếu là Ngu Tật thực sự tìm tới, nàng cũng không đến mức hoàn toàn không có chuẩn bị.
Đáng tiếc, tôn thượng đại nhân ngạo kiều lại nói, “Có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế của bộ tộc giao nhân hay không, còn phải xem bản lãnh của hắn, bổn tôn cũng sẽ không phụ trách.” Nói cho cùng, Mộ Quân Tà vẫn là hận Cung Khanh Nguyệt, nếu không có Cung Khanh Nguyệt, có lẽ chuyện của tử vong chi vực là có thể tránh khỏi, cũng không cần liên lụy tàn sát hàng loạt dân trấn nhỏ biên thuỳ Bạch Hổ quốc chịu khổ tàn sát.
Mặc dù Mộ Quân Tà thân là Ma tôn, nhưng cũng không phải người thích giết chóc thành tính, già yếu phụ nữ và trẻ em đều sẽ không bỏ qua, huống hồ đây còn là hạ vị diện, bọn họ là người của thượng vị diện vốn không nên nhúng tay chuyện nơi đây, nhưng bởi vì Cung Khanh Nguyệt, phạm quy tắc của hai vị diện, chỉ sợ thủ vệ giả nếu là biết, sẽ không bỏ qua cho Cung Khanh Nguyệt.
Vọng Thư Uyển
“Như vậy là tốt rồi.” Ngọc Vô Thương phe phẩy mười hai ngọc cốt phiến, khẽ cười một tiếng, nghĩ đến còn có thể nhìn thấy Cung Khanh Nguyệt, lòng của Ngọc Vô Thương, đó là một trận vui sướng thêm thấp thỏm, vì có thể mau chóng nhìn thấy Cung Khanh Nguyệt, xem ra, hắn phải nhanh một chút trở thành hoàng của bộ tộc giao nhân!
“Được rồi, ngươi nói xong, đến bổn vương nói chứ?” Dạ Thương Lan đẩy Ngọc Vô Thương ra, lần thứ hai khôi phục dáng dấp thối thí: “Khuynh Thành, ta đã cùng tổng phó viện trưởng nói rồi, lần này ta cũng sẽ hộ tống tiến nhập Đoạn Thiên tháp, bảo hộ ngươi.”
Cái gì…
Khóe miệng hơi kéo, Cố Khuynh Thành trừng mắt Dạ Thương Lan, thầm nghĩ: Người này chẳng lẽ uống lộn thuốc, chẳng lẽ không biết, thố kính của tôn thượng đại nhân rất lớn sao?
Như thế đường hoàng theo nàng, cùng nhau tiến nhập Đoạn Thiên tháp, cũng quá…!
“Dạ Thương Lan. Ngươi có muốn suy tính một lần nữa hay không?” Cố Khuynh Thành là thật không muốn để cho Dạ Thương Lan theo nàng, cùng nhau tiến nhập Đoạn Thiên tháp, dù sao bên trong tháp nguy hiểm trọng trọng, lơ là sẽ có nguy hiểm tính mạng, mà thôi tính cách của Dạ Thương Lan, nàng thực sự sợ hắn vì mình thụ thương, đến lúc đó nàng nợ hắn càng ngày càng nhiều, nhiều đến nàng vô lực trả lại.
Người, cả đời này, không sợ thù hận nhiều, chỉ sợ nợ nhân tình nhiều, thường không trả nổi.
“Không cần, không cần lo lắng nữa.” Dạ Thương Lan khẳng định nói.
Đứng một bên, Tu Văn cũng mở miệng khuyên Cố Khuynh Thành: “Khuynh Thành, để Chiến vương gia theo tùy ngươi nhập tháp, đối với ngươi mới có lợi, huống hồ Đoạn Thiên tháp này Chiến vương gia cũng không chưa từng đi, là cơ hội tốt cho hai người ngươi đề thăng thực lực, nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây bên trong tháp, tận khả năng tu luyện.”
Này…
Tu Văn nói cũng có đạo lý, tóm lại nhiều người thêm một phần lực lượng.
Suy nghĩ một chút, Cố Khuynh Thành nhìn Mộ Quân Tà một mắt, đang muốn mở miệng đáp ứng, chợt nghe thanh âm của Mộ Quân Tà thanh lãnh truyền đến: “A Thất, liền để hắn theo nàng đi.”
Gì?
Cố Khuynh Thành có chút hết ý nhìn về phía Mộ Quân Tà, đã thấy Mộ Quân Tà sắc mặt đạm nhiên, không có biểu tình gì, nàng đều có chút hoài nghi, có phải là mình nghe lầm không nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, vậy vào chung.”
Nói xong câu đó, lúc chờ đợi tất cả trưởng lão cùng Tu Văn cùng nhau mở Đoạn Thiên tháp ra. Cố Khuynh Thành đi đến bên người Mộ Quân Tà, nắm bàn tay hơi lạnh của hắn, thấp giọng cười nói: “U, tôn thượng đại nhân nhà của ta lúc nào thông tình đạt lý như thế?”
“Bổn tôn là để hắn tiến vào, nhưng không cho nàng đi quá gần hắn.” Mộ Quân Tà cố sức hồi nắm tay của Cố Khuynh Thành, sắc mặt thối thí. Nếu không phải hắn phải về hàn đàm vạn năm một chuyến, Tu La lại không thể xuất hiện ở trước mặt người, hắn lại lo lắng an nguy của Khuynh Thành, mới sẽ không để Lan Thương tới gần Khuynh Thành nửa bước!
Dù sao. Hắn ăn dấm nhiều nữa cũng là việc nhỏ, đến lúc này, an nguy của Khuynh Thành an nguy đại sự, nên hắn nhịn.
Thấy Mộ Quân Tà hơi ngạo kiều trả lời, cùng vẻ mặt biểu tình thối thí, Cố Khuynh Thành không có lương tâm cười, “Vâng, tôn thượng đại nhân có lệnh, tiểu nhân không dám không nghe theo.” Nói xong lời này, bỗng nhiên trong lòng nhảy lên cao, Mộ Quân Tà phải về hàn đàm vạn năm ngưng linh hồn thể, tất nhiên cũng không phải chuyện nhỏ.
Nếu không phải thực lực của nàng thiếu, hơn nữa lúc này không thể bộc lộ ra thân phận của mình, nàng thực sự muốn bồi Mộ Quân Tà cùng về, đáng tiếc đã định trước chỉ có thể là tưởng tượng.
Có lẽ là đã nhận ra tâm tư của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà thừa dịp tất cả mọi người không chú ý bọn họ, nhẹ