CHƯƠNG 247: DỊ BIẾN, THẦN LONG HỌA TƯỢNG HIỆN
Editor: Luna Huang
Tầng dưới chót Đoạn Thiên tháp chỉ là một thông đạo mà thôi, tầng thứ nhất sấm quan, từ cầu thang đi lên bắt đầu tính tầng thứ nhất, nếu như công theoe tầng dưới chót cùng tầng chót, đó là mười tầng.
Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan hai người bước chân vào Đoạn Thiên tháp, đám người Cố Thiếu Dương cũng theo tiến đến, mọi người chỉ lo quan sát hoàn cảnh chung quanh, lại nghe loảng xoảng một tiếng, đại môn của Đoạn Thiên tháp ầm ầm rơi xuống đất, tia sáng bên trong tháp thoáng cái tối xuống.
Nhóm mấy người này chưa thích ứng, chỉ nghe ba một tiếng, thật giống như có người mở chốt đèn, bên trong tháp trong nháy mắt sáng lên, Cố Khuynh Thành nhắm hai mắt, đợi thích ứng cường quang đưa mắt nhìn bốn phía, đánh giá tình huống tầng dưới chót.
Toàn bộ tầng dưới chót rộng lớn quá phận, hầu như nhìn không thấy biên, hai cầu thang ở vào trái phải hai bên, chung quanh tường đều là làm bằng huyền thiết hắc sắc, nếu không có Đoạn Thiên tháp tự động mở ra hoặc thập nhị trưởng lão cùng Tu Văn hợp lực cưỡng chế mở ra, chỉ dựa vào lực lượng người bên trong tháp thì không cách nào xông ra khỏi Đoạn Thiên tháp.
Dùng huyền thiết chế tạo ra thiên tháp thế này, đủ thấy học viện Thanh Minh coi trọng học sinh, cũng đủ thấy quyết tâm của học viện Thanh Minh, cư nhiên thực sự phong bế học sinh bên trong, chưa đến thời gian quy định không được ra, lấy trình độ nguy hiểm bên trong tháp thật không biết trong lúc phong tháp có mấy người có thể chạy trốn khỏi vuốt nguy hiểm, kiên trì đến cuối cùng mà đi ra.
Dư quang liếc về trên tường có chút phản quang, Cố Khuynh Thành híp hai mắt một cái, nắm chặt từ lúc tiến vào tháp liền cầm gân thú tiên trong tay, cẩn thận đi từng bước một, đi tới bên tường, dù sao nơi này là Đoạn Thiên tháp trình độ nguy hiểm không thua kém Vãng Sinh Sơn Mạch, không phải nàng có thể không cẩn thận.
Một bên, Dạ Thương Lan vẫn chú ý Cố Khuynh Thành, thấy nàng đi đến bên tường, liền cất bước đi theo, động tác cẩn thận, không thua gì Cố Khuynh Thành.
Mà những người khác hai người bọn họ một trước một sau đi đến bên tường, ngập ngừng một hồi, không có tiến lên, mấy người bọn hắn thiếu thực lực, cộng thêm dốt đặc cán mai đối với cơ quan và vân vân, nếu là tùy tiện đuổi theo, cố gắng còn có thể làm trở ngại chứ không giúp gì, cùng với như vậy, chẳng thà không đi.
Cố Khuynh Thành dẫn đầu đi đến bên tường, cách gần nhìn, phát hiện trên vách tường tựa hồ có vật gì, nàng nhíu mày, thận trọng vươn tay, nhẹ nhàng đụng một cái trên vách tường, xúc cảm vào tay nhô ra một mảnh coi như một loại đồ phù điêu.
“Làm sao vậy, có phải có cái gì dị dạng hay không? Dạ Thương Lan đi tới bên người Cố Khuynh Thành, thấy nàng cau mày, tay nhỏ bé trắng noãn chậm rãi trượt trên vách tường, cũng đưa tay ra đồng dạng sờ dị dạng.
Vọng Thư Uyển
“Tình huống của tường này rất không đúng.” Cố Khuynh Thành thu hồi tay nhỏ bé, thấp giọng nói một câu, sau đó từ trong túi càn khôn xuất ra một gốc dược liệu có hiệu quả huỳnh quang, bôi trên vách tường, lấy thêm ra một miếng vải đen, che trên vách tường dùng dạ minh châu chiếu sáng, quang mang tối sầm lại, đã thấy địa phương nàng vừa sờ qua, ánh huỳnh quang trên vách tường lập tức hiển hiện.
Trên vách tường lớn như vậy dĩ nhiên chiếm cứ hàng dài!
Tuy nói, phạm vi Cố Khuynh Thành vẽ loạn hữu hạn, lại sờ trên long thủ, trong không gian đen kịt có vẻ có chút dữ tợn!
Thấy một màn như vậy, những người khác đều không bình tĩnh, lại không dám tiến lên, chỉ có Dạ Thương Lan còn có thể tâm bình khí hòa hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Không biết.” Cố Khuynh Thành bĩu môi, lại lấy ra dược liệu có chứa ánh huỳnh quang, đưa cho Dạ Thương Lan, giải thích: “Ngươi cầm thảo dược, nương linh lực bay lên, sau đó đem rễ của dược liệu bôi lên địa phương nhô ra, đợi được toàn bộ hiển hiện ra, chúng ta sẽ hiểu.”
“Được.” Dạ Thương Lan không chậm trễ chút nào, cầm dược liệu lên đạp không bay lên, Cố Khuynh Thành cũng không có nhàn rỗi, thời gian Dạ Thương Lan động thủ, nàng cũng lấy dược liệu ra vẽ loạn phía dưới tường, hai người chung sức hợp tác tốc độ rất nhanh.
Theo khoảng cách của hai người bọn họ càng ngày càng gần, diện tích ánh huỳnh quang trên vách tường hiển hiện cũng càng lúc càng lớn, con rồng vẫn chiếm cứ cưỡi mây đạp gió, nhất thời xuất hiện ở trước mặt mấy người.
“Là, là thần long!”
Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan chưa vẽ hết tường, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi của Minh Trường Phong, Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan liếc nhau, xoay người nhìn về phía Minh Trường Phong, đã thấy vẻ mặt Minh Trường Phong vô cùng kinh ngạc, những người khác còn lại là không hiểu ra sao, không biết hắn đang nói cái gì.
Chân mày Dạ Thương Lan cau lại, đẩy ra hai bước, nhìn về phía tường, khi hắn thấy chiếm cứ hàng dài trên vách tường, thần sắc đại biến: “Đúng là thần long.”
“Thần long? Cái gì thần long?” Cố Khuynh Thành cũng lui về sau hai bước, nhìn về phía tường, đã thấy người trên vách tường quá giống lôi long, uy nghiêm thần võ hơn chút, sau khi chỉnh thể hiện ra ngũ quan cũng không dữ tợn, có vẻ có chút trang nghiêm.
“Thần long, đó là thanh long, nhân thế gọi là thương long.” Dạ Thương Lan dừng ở thanh long trên vách tường, thần sắc có chút chinh lăng.
Kỳ thực nếu nói thần long, chính là hậu thân của thanh long, thần thú thanh long sẽ chết sau khi thanh long xuất hiện, mà những thanh long sau khi chết sẽ biến thành thủ hộ thú thần giới, vì để phân biệt thanh long, gọi là thần long.
(Luna: @@ hiểu gì luôn)
Bởi thực lực của thần long trên thanh long, lại được xưng là đứng đầu vạn long, cho dù là thanh long ở trước mặt thần long, cũng cần cúi đầu xưng thần, chỉ là thọ mệnh của thần long rất ngắn, vì đã từng chết qua một lần, nên thọ mệnh của thần long nhiều nhất chỉ có ba trăm năm.
Mỗi một năm thần long bình thường qua đời xong thì mới có thần long xuất hiện, thủ hộ thần tộc, mà thần long chỉ nghe lệnh của một mình thần hoàng, thần long đời trước trong Thần Ma đại chiến, hồn phi phách tán cùng Phượng U, không có chết già, thần long mới cũng không có đúng hạn xuất hiện, dẫn đến thần tộc