Sáng sớm, trong thư phòng Vân Vũ đã có bốn con người cắm cúi lật từng trang sách. *Bịch* tiếng sách đập xuống đất vang lên kèm theo tiếng nói:
- Đáng ghét! Đã đọc hết bao nhiêu sách như vậy mà vẫn không tìm được cách cứu công chúa. Các ngươi định đọc đến khi nào.
Đó chính là tiếng nói của Thanh Thanh. Dù đêm qua nàng cùng Mộc Liễu lăn lộn đến gần sáng, cả người mỏi nhừ nhưng nàng không thể để hai người kia với trăm cuốn sách. Nên nàng và Mộc Liễu từ sớm đã đến phụ Vân Vũ và Vân Lãng tìm phương thuốc cứu công chúa. Có điều cả 4 người đã đọc gần hết sách rồi vẫn không tìm ra.
Mộc Liễu thở dài đóng cuốn sách vừa đọc lại. Cô ngước mắt dò hỏi Vân Vũ. Vân Vũ cũng thở dài, tay xoa thái dương mệt mỏi nói:
- Còn mấy cuốn nữa. Mỗi người một cuốn, không thể để sót. Nhất định phải tìm được cách.
Nói rồi cô quay sang nhìn Vân Lãng vẫn tập trung đọc lại thở dài rồi tiếp tục việc của mình. Hai người kia đành với tay lấy mỗi người một cuốn đọc tiếp.
Đang chăm chú thì bên ngoài có tiếng gia nhân vọng vào:
- Bẩm, trong cung cho người đưa tin mời đại trưởng lão cùng nhị thiếu gia vào cung diện kiến quốc vương ạ.
Vân Lãng nhíu mày, thân bất động không quan tâm. Vân Vũ vừa lúc đọc xong cuốn sách. Cô đứng dậy phủi y phục rồi đợi Vân Lãng. Gần nửa canh giờ trôi qua cuối cùng Vân Lãng cũng gấp lại cuốn sách. Tay cô nắm thành quyền đi ra ngoài. Vân Vũ nhìn Thanh Thanh và Mộc Liễu trông cậy nói:
- Còn lại nhờ các ngươi.
Không đợi hai người trả lời cô đã đề khí đuổi theo Vân Lãng. Thanh Thanh tức đỏ mặt đập mạnh tay xuống bàn hậm hực. Mộc Liễu vội đứng dậy xoa bóp vai cho nàng. Nếu không xoa dịu chỉ sợ ngọn núi lửa sẽ phun trào. Đến lúc đó thư phòng này chắc chắn sẽ không nguyên vẹn.
~~~ Hoàng cung ~~~
*Rầm* Tấu chương kéo nhau lần lượt tiếp đất. Thân Vương thở phì phò tức giận.
Thái tử hớt hải chạy vào nhìn thấy cảnh tượng ấy khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn vội nhặt tấu chương đặt lên nhưng vừa cầm một cuốn lên, dòng chữ vô tình lọt vào mắt hắn. Mặt thái tử đen lại. Như không tin vào mắt mình hắn đọc lại tấu chương đó rồi cầm bừa một tấu chương khác lên đọc. Hành động của hắn chẳng khác gì Thân Vương. Dòng chữ "Công chúa không còn kinh mạch chẳng khác nào phế nhân. Không xứng làm đại diện hoàng thất. Xin bệ hạ hãy phế nàng xuống làm thứ dân"
Thái tử nắm chặt tay hắn không rõ ai là người viết bản tấu này. Bởi từ khi lên ngôi Thân Vương đã cho phép các quan đại thần được dâng tấu bí danh để có thể bí mật tố giác tham quan. Cách làm này rất có ích, có điều bây giờ hắn lại oán thán việc này.
Tử Dạ cố trấn tĩnh hỏi Thân Vương:
- Phụ hoàng, chuyện của Dạ nhi không nhiều người biết. Phụ hoàng, theo người là kẻ nào đã tiết lộ.
Thân Vương không khỏi đau đầu. Chuyện của công chúa dù thái tử một mực dấu không cho hắn biết nhưng hắn có thể để yên sao. Hắn một mực đích thân thăm khám cho công chúa. Lúc biết sự tình hắn bị đả kích không nhỏ. Hắn đã phong tỏa thông tin nhưng chuyện của công chúa hà cớ gì bị lọt ra ngoài. Hắn nhất định phải tra ra thủ phạm. Biết được Vân Lãng đã trở về, hắn đành sai người cho gọi Vân Vũ cùng Vân Lãng đến.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến gặp Thân Vương và thái tử. Thái tử liền thuật lại cho Vân Vũ và Vân Lãng nghe về mấy cái tấu chương. Hắn còn đưa cho hai người mấy cái tấu chương. Vẻ mặt cả 4 người đều nghiêm trọng. Vân Lãng đứng phắt dậy nói:
- Ta đi ra ngoài có việc.
Cô liền đi một mạch đến Hoàng Minh Điện, nơi người đó đang hôn mê không biết ngày nào tỉnh. Vân Lãng bao bọc mình bằng không gian riêng vô thanh vô tức đi vào không một ai phát hiện.
Nhìn nữ nhân gương mặt tái nhợt gầy gò nằm trên giường mà nhói lòng. Cô đưa tay vuốt nhẹ gò má nàng. Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt vào nhau. Lạnh, nàng rất lạnh. Nhìn mấy lớp chăn đè lên thân hình nhỏ bé, ánh mắt Vân Lãng ánh lên tia thù hận đỏ ngầu. Cảnh tượng đêm đó lại hiện về. Bất chợt bên ngoài có động tĩnh, một nha hoàn mở cửa bước vào không thể phát hiện ra Vân Lãng. Hành động của nàng ta khiến Vân Lãng để ý. Mắt nàng ta đảo liên tục, lén lút, sợ sệt. Nàng rút từ tay áo lọ dung dịch không màu rồi rút nắp, mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi Vân Lãng. Có thể kẻ khác không thể biết đó là gì nhưng với trình độ Luyện dược sư 4 sao cô có thể không biết nó sao. Đó là Phi Cốt Kinh, một loại đọc dược 3 sao có thể khiến người uống vào bị phế kinh mạch một cách từ từ, nếu kinh mạch bị phế mà uống phải nó, độc dược sẽ ăn mòn từng tế bào nội tạng đợi đến lúc phát hiện thì vô phương cứu chữa.
Nha hoàn tay run rẩy đặt lọ dung dịch lên miệng công chúa. Lập tức nha hoàn đó bị hất tung ra xa, lọ thuốc bị vỡ từng mảng. Nha hoàn mặt tái nhợt ôm ngực, máu rỉ ra. Vân Lãng bóp cổ nàng nhấc bổng lên cao phẫn nộ quát:
- Mau nói kẻ nào sai ngươi làm?
Nha hoàn cố gắng thoát khỏi nhưng vô vọng mặt nàng tím tái vì thiếu không khí. Chợt có người đoạt nàng khỏi tay cô. Vân Lãng trừng mắt nhìn hắn:
- Thân Vương, nàng ta muốn độc chết nhi nữ của ngươi đó.
Thân Vương nghi hoặc nhìn người chật vật dưới đất đang cố đớp từng ngụm khí rồi hắn sực nhớ ra điều gì làm hắn sáng tỏ. Hắn nhanh chóng lấy bình tĩnh nói:
- Ngươi kích động như vậy chính là hủy đi con đường tìm ra kẻ đứng sau việc này.
Thân Vương dùng mắt ra hiệu người lôi nàng xuống. Thái tử từ chỗ công chúa chạy ra nói:
- Phụ hoàng, nhi thần đã xem xét tình hình của hoàng muội, hoàn toàn không bị trúng độc. Có thể đây là lần đầu bọn chúng dùng cách này.
Vân Lãng lập tức phản bác:
- Hoàn toàn không phải. Thân Vương, ngài có biết độc dược bọn chúng dùng là loại gì không.
Vân Lãng nở nụ cười chua chát nhìn hắn. Thân Vương không nói gì, trầm mặc nhìn Vân Lãng. Vân Vũ từ nãy im lặng giờ lên tiếng:
- Như mùi hương xót lại trong không khí thì đây là Phi Cốt Kinh. Thân Vương, ngươi biết kẻ nào làm rồi chứ.
Thân Vương đỏ mặt, gân xanh nổi lên. Hắn dĩ nhiên biết, hắn nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết. Vân Lãng và Tử Dạ hồ nghi nhìn hai người kia. Tử Dạ mất kiên nhẫn nói:
- Phụ hoàng, người mau nói cho nhi thần biết. Ta sẽ gϊếŧ chết hắn, đào mồ mả 3 đời nhà hắn lên.
Thân Vương giận dữ quát:
- Hồ đồ! Ngươi đến đó chỉ có nước nạp mạng vô ích.
Thái tử tức giận hét lớn:
- Phụ hoàng! Chẳng lẽ lại để Dạ nhi khổ cực như vậy sao.
Thân Vương lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không. Chuyện đêm nay không được để mẫu thân ngươi biết. Nàng còn đang bệnh. Vân Lãng!
Vân Lãng sớm đã ngồi bên cạnh công chúa dùng tinh thần lực dò xét kĩ càng. Cô vừa xong cũng là lúc Thân Vương gọi. Cô chỉ liếc mắt qua đó rồi lại trở về nhìn công chúa. Tuy liếc qua nhưng đủ biết Thân Vương định nói gì. Cô nhàn nhạt đáp:
- Ta sẽ làm.
Vân Vũ, một bên là bằng hữu mấy chục năm, một bên là hài tử nuôi lớn từ bé, chỉ cần nhìn qua là hiểu hai người họ định làm gì. Cô thở dài hỏi lại:
- Lãng nhi, ngươi chắc không.
Vân Lãng kiên định gật đầu. Từ nãy ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Vân Vũ nhìn hắn giải thích:
- Từ nay Lãng nhi sẽ làm cận vệ bên cạnh Dạ nhi.
Thái tử phản đối:
- Không được. Một ma pháp sư tam cấp sao có thể bảo vệ hoàng muội.
Hắn quay sang hoang mang nhìn Thân Vương. Thân Vương lại đưa ánh mắt nhìn Vân Lãng. Vân Lãng không mảy may quan tâm thế sự, hiện thứ duy nhất cô để ý chỉ có nàng. Vân Lãng từ đầu chí cuối vẫn nắm chặt tay nàng truyền nhiệt vào trong. Nhưng tay Lam Dạ vẫn lạnh như băng làm cô cảm thấy bất lực. Nhìn cảnh ấy thái tử không khỏi sửng sốt. Hắn lẩm bẩm:
- Không lẽ nào....
Thái tử dường như nhìn ra điều gì đó. Vân Vũ thở dài phiền muộn rồi nhàn nhạt nói:
- Lãng nhi làm được.
Vân Vũ đã khẳng định như vậy hắn đành im lặng chấp nhận. Nhưng vẫn có điều khúc mắc. Hắn nói:
- Nhưng Dạ nhi không có thiện cảm với Vân Lãng.
Câu nói rất nhỏ nhưng như phát súng nổ mạnh trong đầu Vân Lãng. Cô cười lạnh chua chát nói:
- Chuyện đấy thái tử không phải lo. Ta tự có cách.
Nói rồi cô lạnh lùng đứng dậy ly khai khỏi đó. Vân Vũ chỉ biết lắc đầu thở dài. Vân Vũ nhìn Thân Vương nói:
- Thân Vương, chuyện này trước sau công chúa sẽ biết. Ngươi nên tìm thời điểm nói cho nàng biết, không nên để nàng nghe thấy chuyện này từ