Ngày hôm sau cả kinh thành, thậm chí cả đế quốc đều choáng váng kinh hoảng. Ở đâu cũng nàn tán xôn xao một vấn đề. Chỉ trong 1 đêm, có hơn 30 gia tộc lẫn bang phái bị ghé thăm. Trong đó hơn nửa là các gia tộc. Điều làm người ta kinh sợ hơn chính là 1 trong gia tộc bị ghé thăm có Phủ Thừa Tướng. Một đêm, Phủ Thừa Tướng bị xóa sổ hoàn toàn, ngoài nô bộc, không một ai sống sót. Mà mỗi nơi được ghé thăm đều được để lại một tấm bạch mộc có khắc hình huyết nhân không rõ mặt. Ai mà chẳng biết đó là ấn vật của Vô Ảnh Quỷ và Bạch Quỷ. Hai người danh chấn giang hồ, không ai không biết. Hai người họ chính là hung thần ác sát trong lòng kẻ gian, là bậc anh hùng của muôn dân bá tánh. Mấy chục năm trước hai người quy ẩn giang hồ, nay lại xuất hiện đã làm giang hồ một phen dậy sóng. Kẻ ác lúc nào cũng nơn nớp lo sợ. Bọn chúng không phải chưa từng nghe qua cách trừng phạt của hai hung thần kia. Dâm tặc thì bị hoạn, không thì liệt dương; côn đồ thì bị phế bỏ tứ chi hoặc trở thành đui mù, câm điếc; nặng thì trở thành cô hồn dã quỷ dưới Diêm La. Minh chứng gần nhất chính là Hồ Nhất Nam, thừa tướng phò tá 3 triều. Cả đế quốc đều nghe danh, hắn cậy mình có Kim Bài Miễn Tử từ tiên đế nên lộng hành, có lúc còn quá phận vua tôi, cấu kết triều thần, loạn đảng, nhi tử hắn thì "cáo mượn oai hùm" cưỡng bức dân nữ, ép người nạp thiếp,... Việc cả Thừa Tướng Phủ không còn một ai oanh trấn thiên hạ, người dân lấy làm hả hê.
Trong khi cả đế quốc đều bàn tán sự việc chấn động ấy thì Vân Lãng cùng Đào Thế và Tiểu Cẩm lại đang trong thạch động bí ẩn của Vân Vũ.
Lúc mới gặp Vân Lãng, hai người mừng quýnh lên. Đào Thế thì mau chóng phô diễn sức mạnh, còn Tiểu Cẩm chỉ nói qua.
Vân Lãng cảm thấy khá hài lòng trước sự tiến bộ của hai người. Hiện tại Đào Thế vẫn là chiến sĩ tam cấp nhưng tốc độ và sức mạnh đã có sự phát triển hơn lúc cô dời đi. Tiểu Cẩm vẫn đang trong quá trình đột phá tam cấp để lên tứ cấp. Tuy không nhanh được như cô mong đợi nhưng Vân Lãng tạm hài lòng. Khi Vân Lãng nói sẽ đưa hai người đi đến địa phương khác, họ không khỏi tò mò. Thủy Ngư cùng Xà Tử cũng đi theo.
Lúc đến thạch động biểu cảm của hai người không có gì khác ngoài kinh ngạc, choáng váng. Họ cảm nhận được nguyên tố ở đây nồng đậm hơn bình thường nên vui vẻ. Xà Tử ban đầu có kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Nó có chủ nhân này thật quá vi diệu đi.
Vân Lãng chỉ hướng dẫn họ qua như Vân Vũ từng nói với cô rồi để lại 2 người cùng 2 ma thú tu luyện rồi rời đi. Cô cũng thấy mình có phần vô trách nhiệm nhưng cô quan tâm cái khác hơn.
Gần đến giờ Ngọ thì Vân Lãng đã yết kiến Thân Vương. Lúc này đứng trước mặt hắn, cô không còn là Vân Lãng nữa mà là Ái Dạ. Cô đổi tên, đổi luôn dung mạo. Cô còn đeo một chiếc mặt nạ bằng kim loại được chạm khắc tỉ mỉ, chỉ thấy được nửa dưới khuôn mặt cô.
Thân Vương hơi bất ngờ khi cô tháo mặt nạ ra, nhưng rồi hắn cười lớn tán thưởng cô:
- Hảo! Không uổng công ta tin tưởng ngươi. Vân.... à không! Ái Dạ. Đi theo ta.
Nói rồi hắn vỗ vai cô mấy cái rồi đi đến Hoàng Minh điện. Cô cũng theo hắn.
Vừa vào trong, nhìn Lam Dạ hư nhược yếu ớt cả hai đều đau xót. Tim Vân Lãng đau nhói, dù kẻ gây ra chuyện đã bị cô cô cùng Thân Vương xử lý nhưng sự việc đêm đó vẫn ám ảnh tâm trí cô. Cô vẫn luôn trách mình.
Thái tử thấy Thân Vương đến liền đứng dậy bái kiến. Thấy cô, hắn đưa ánh mắt dò xét đề phòng nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì ánh ắt liền nhanh chóng hòa dịu đi. Hắn quay sang mỉm cười nói với công chúa:
- Dạ nhi, hoàng huynh có việc. Muội nhớ tĩnh dưỡng thật tốt.
Lam Dạ nhẹ gật đầu. Nàng quay sang nhìn Thân Vương rồi cất giọng yếu ớt:
- Phụ hoàng, thứ lỗi cho Dạ nhi... khụ khụ....
Đang nói thì cơn ho ập đến ngăn lại lời nói của nàng. Thân Vương vội xoa lưng giúp cơn ho dịu xuống. Hắn lo lắng nói:
- Dạ nhi ngoan, tĩnh dưỡng tốt.
Lam Dạ ho mãi không ngừng. Vân Lãng vẻ ngoài thì lạnh lùng không quan tâm nhưng trong lòng đang thầm gào thét. Cô lấy từ không gian giới chỉ lọ dung dịch màu hồng đưa đến trước mặt công chúa. Nàng không hiểu, vừa ho vừa nhíu mày ngước nhìn thắc mắc. Vân Lãng nhíu mày không nói gì cứ đưa lọ dung dịch trước mặt nàng. Thân Vương hiểu ý cầm lấy lọ đó mở nắp rồi cho nàng uống. Rất mau thuốc có công hiệu, cơn ho không xuất hiện nữa.
Công chúa từ ngạc nhiên cho đến nghi hoặc người trước mặt. Nàng định lên tiếng hỏi Thân Vương thì Thân Vương đã nói:
- Hắn là Ái Dạ. Từ nay sẽ là cận vệ của con.
Thân Vương nói rồi chỉ về phía Vân Lãng. Thuận theo lời nói, cô cúi người xuống hành lễ nói:
- Công chúa điện hạ, ta là cận vệ của người, sẽ phục tùng mọi quyết định của người.
Thân Vương dù ngạc nhiên trước hành động của cô nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn ho nhẹ vài cái rồi phất tay ý bảo cô đứng lên. Có điều cô vẫn giữ nguyên trạng thái. Thân Vương ngây người một lúc. Nhưng với đầu óc của một bậc đế vương, hắn rất nhanh biết nguyên do. Hắn nhắc Lam Dạ:
- Dạ nhi, còn không mau cho Ái hộ vệ đứng dậy.
Lam Dạ lúc này mới hoàn hồn nói:
- Đứng dậy đi.
Ngay lập tức Vân Lãng đứng thẳng dậy. Thân Vương cười lớn thích thú.
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân hối hả. Rất dễ nhận ra chủ nhân của tiếng chân đó nên Vân Lãng buông lỏng tâm tình. Cô né người cho người đó đến gần công chúa.
Công chúa rất nhanh được bao bọc bởi hơi ấm quen thuộc. Nàng cũng ôm chặt lấy người đó mà khóc:
- Mẫu hậu... hức... Dạ nhi nhớ người...hức...
Hoàng hậu ôm lấy nàng nức nở khóc:
- Dạ nhi kiên cường, là mẫu hậu sai. Đáng lẽ mẫu hậu nên đưa Dạ nhi theo.
Lam Dạ lắc đầu nguầy nguậy phản đối:
- Không phải... hức... là Dạ nhi cứng đầu... hức... lén theo mẫu hậu... hức rồ lạc đường... hức. Dạ nhi xin lỗi... lần sau con sẽ nghe người.
Hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc tưởng sẽ không dừng nếu như không có Thân Vương khuyên ngăn.
Lam Dạ mệt mỏi sớm thiếp đi trong vòng tay mẫu hậu. Lúc đặt nàng xuống hoàng hậu không cầm được nước mắt âm thầm rơi lệ. Hoàng hậu vuốt nhẹ tóc nàng đau xót:
- Dạ nhi của ta tại sao mới bé đã phải chịu nhiều tai ương như vậy.
Hai vai hoàng hậu run lên bần bật, Thân Vương đau lòng an ủi nàng. Hắn đưa ánh mắt đượm buồn nhìn Vân Lãng:
- Ái Dạ, chuyện ở đây giao cho ngươi.
Lúc này hoàng hậu giật mình xoay ra sau nhìn thiếu niên từ nãy vẫn im lặng, nếu không có Thân Vương lên tiếng thì nàng vẫn xem Vân