- Vân Lãng, ngươi có mau giải thích?
Vừa về phòng nàng không cần quan tâm phía sau hay xung quanh biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chỉ muốn nghe người phía trước giải thích rõ ràng. Vân Lãng quay lại mỉm cười ôn nhu nắm tay nàng dắt đến ghế ngồi xuống:
- Được, nhưng nàng đợi ta một chút.
Nhẹ đặt nụ hôn xuống trán nàng, cô đến giường nhìn đại ca tiều tụy chỉ vì nam nhân trên giường nửa tỉnh nửa mê. Vân Lãng nhàn nhạt nói:
- Ca ca, huynh bình tĩnh ra kia chúng ta nói chuyện. Thái tử không có chuyện gì.
Vân Doãn xoa xoa mu bàn tay người kia chậm rãi đặt vào chăn, vén gọn gàng cẩn thận không một kẽ hở mới đến bàn nói chuyện ngồi xuống đối diện Vân Lãng.
Cô cũng biểu thị bốn người nhóm Trí Tú cùng Đào Thế, Tiểu Cẩm ngồi xuống.
Đợi an trí xong cô nhìn Vân Doãn thở dài nói:
- Sự việc vừa rồi căn bản trong kế hoạch của cô cô.
Khí lạnh bao trùm, Vân Doãn nắm chặt tay cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nặng nề cất lên:
- Kế hoạch?
Cô nhẹ gật đầu:
- Hơn tháng trước, muội cùng cô cô đi kiểm tra các tiểu quán của Vân gia liền phát hiện 1 tiểu quán bị ngoại nhân thao túng, lão bản ở đó cùng thân nhân sớm bị gϊếŧ. Tiểu quán rơi vào tay 1 tên hắc y nhân. Hắn đã chết. Cô cô phát hiện sau lưng hắn có vết xăm con cóc vừa trùng hợp với mấy tên hắc y nhân gần đây bị huynh và thái tử gϊếŧ. Muội đã báo với cô cô chờ tin tức điều tra cuối cùng thu được không nhiều, đại khái có kẻ muốn tạo phản. Hơn mười ngày trước cô cô đã đến đây. Người gọi ta cùng thái tử đến. Kế hoạch đó đại khái nhằm dụ kẻ địch ra ánh sáng.
- Dụ thì dụ. Hà cớ gì hắn bị thương sống chết không rõ.
Vân Doãn đập tay xuống bàn lớn giọng. Hắn từ nhỏ đến giờ luôn chán ghét đấu đá quyền lực. Vốn vào học viện muốn chuyên tâm tu luyện nhưng không ngờ trước sau vẫn bị cuốn lấy.
Vân Lãng không ngạc nhiên trước hành động của hắn, điềm tĩnh nói:
- Vì hắn là thái tử, người kế nhiệm vị trí quốc vương tương lai. Giả sử huynh là quốc vương, khi nghe tin thái tử chết có tư vị gì? Dĩ nhiên không chịu được mà ngã bệnh. Rắn mất đầu đương nhiên chỉ còn con đường chết. Loạn đảng ngóc đầu dậy rục rịch chuẩn bị hành động chỉ cần nội ngoại ứng hợp vương quyền tức khắc đổi chủ. Việc thái tử bị thương hôm nay chính là cái bẫy, lưới đã giăng ra chờ cá bơi vào sẽ tóm gọn một ổ.
Lam Dạ chợt lên tiếng:
- Lẽ nào phụ hoàng cũng phải giả bệnh?
Vân Lãng gật đầu:
- Không sai. Có điều sau ngày hôm nay kế hoạch cần thay đổi.
Cô vừa dứt lời, ngọc bội truyền âm rung mạnh. Lấy nó ra, bên kia vọng ra tiếng nói:
- Lãng nhi, ngươi làm gì cả ngày nay ta không liên lạc được. Cả Doãn nhi nữa. Các ngươi...
- Cô cô, hắc y nhân đã đến học viện, hắn đả thương thái tử.
Vân Lãng mau chóng ngắt lời Vân Vũ không muốn nghe lời cằn nhằn. Vân Vũ hừ lạnh bỏ qua không chất vấn. Vân Vũ lạnh giọng:
- Hắc y nhân đó như thế nào?
- Chiến sĩ hậu kỳ thống lĩnh cấp bậc, hình xăm con rắn hai đầu cuốn nhau.
Vân Vũ im lặng một hồi nói:
- Quả nhiên là bọn chúng. Ta đã tra được nhóm người đó. Chúng từng là sát thủ của Vạn yêu thú, một tổ chức đào tạo sát thủ. Nhưng từ khi tổ chức này bị ta cùng Thân vương truy sát đến mức tan rã thì không còn nghe danh.
- Tại sao lại truy sát chúng?
Vân Lãng thắc mắc hỏi. Vân Vũ im lặng không nói, cuối cùng chỉ lạnh lùng trả lời vẻn vẹn vài chữ:
- Đáng chết!
Bên này ngọc bội cảm nhận nồng đậm sát khí từ Vân Vũ.