Vân Lãng ngồi nhâm nhi chén trà nghe các vị kia bàn bạc chiến thuật cho trận đấu đồng đội ngày mai. Uống được nửa hớp suýt chút bị sặc bởi câu thông báo từ dong binh bên ngoài.
- Báo đoàn trưởng, có người xưng Lãng Cẩu là lính đánh thuê mới, cấp bậc ngũ cấp xin gia nhập binh đoàn chúng ta.
Trước bao ánh mắt khó hiểu nhìn Vân Lãng đang ho sặc sụa, Vân Lãng trong lòng khóc không thành tiếng. Có cần lấy tên như vậy không?
Vân Lãng phất phất tay ý không sao. Nhất Lang thôi không để mắt, nhìn dong binh kia kêu người vào.
Ai cũng rất bình thường xem xét tiểu cô nương trước mặt. Nàng toả khí chất bá vương áp chế người xung quanh và người đang cảm thấy áp lực hiện tại là Vân Lãng. Miệng tuy cười, bề ngoài thản nhiên uống trà nhưng lưng áo đã ướt đẫm, lâu lâu nuốt khan vài cái.
Hà Quân bắt đầu hỏi cô nương trước mặt. Đến lúc hỏi lý do xin gia nhập thì nhận được câu trả lời khó hiểu, ai cũng nhíu mày.
- Ta TRUY PHU.
Hà Quân thắc mắc:
- Cô nương, ngươi truy phu hà cớ tới đây?
Lãng Cẩu cầm tóc quay vòng, cười nhẹ:
- Ta biết người ở đây. Tên đáng bằm đó dám bỏ đi biệt không tung tích mấy tháng trời.
Ai nấy đều á khẩu trước bộ dạng kia. Mở miệng mắng phu quân mà cười tươi như vậy. Khó hiểu a.
Vân Lãng ho khan vài cái:
- Cô nương, thiết nghĩ phu quân cô có khúc mắc hay khó khăn a.
Lãng Cẩu cười lạnh:
- Có khó khăn? Thê tử như ta để đắp tượng hay trang trí? Không biết đường nói để cả hai giải quyết hả? Bỏ đi biền biệt, đến lá thư cũng không có. Biết ta sợ thế nào không? Đêm nào cũng gặp ác mộng, ngủ không yên, ăn không vô. Sợ cái tên chết bằm đó nổi máu liều đến mạng cũng không cần, đến thê tử như ta cũng không cần. Tên đáng ghét đó không biết chữ chết là gì. Ngộ nhỡ mệnh hệ gì ta sống được sao? HẢ? Ngươi nói đi!
Không khí lúc này quả thực rất giống lúc Hà Quân cùng Nhất Lang, phu thê bọn họ cãi nhau. Mấy người còn lại hết nhìn Lam Dạ mặt đỏ bừng tức giận, mắt ngấn lệ sắp khóc đến nhìn Ái Dạ đang á khẩu, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Từ Minh ghé sát tai Nhất Lang nói nhỏ:
- Đại ca, ta cảm giác có gì đó không phải.
Nhất Lang theo đó gật đầu.
Vân Lãng nghe tràng dài như vậy nhận ra bản thân quả thực sai. Vân Lãng đành ho vài cái:
- Cô nương, ta thấy nhất định phu quân cô biết sai rồi. Nhất định lần sau sẽ không tái phạm. Cô nương nên tha lỗi a.
Lãng Cẩu nghẹn giọng:
- Ta mà tìm được, ta nhất định đánh người đến không nhận ra người. Tử tội đem chém.
Vân Lãng nghe vậy nuốt khan một cái cười trừ. Biết rõ sẽ không đến mức bị chém nhưng vế trước nhất định có khả năng xảy ra. Vân Lãng bày ánh mắt đáng thương:
- Lão bà đại nhân, ta biết lỗi rồi.
Vừa nói vừa chạy, ngồi xuống đất ôm chân người lay lay. Hình tượng là cái gì, đem bỏ hết đi. Một người mắt mũi tèm lem van xin, người kia mặt lạnh tanh, đứng chống tay không quan tâm. Cảnh tượng rất đỗi quen thuộc của cả hai nhưng lạ lẫm với người khác.
Con ngươi của mấy người Nhất Lang sắp lọt tròng tới nơi rồi. Miệng đủ nhét mấy quả trứng