Chỉ phút chốc Vân Lãng và Thủy Ngư đã đặt chân trước của phòng Vân Vũ. Vân Lãng định giơ tay gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở tung ra, cũng may cô và Thủy Ngư né được. Có một vòng tay lớn ôm chặt lấy cô, cười hớn hở nói:
- Tiểu muội muội, ngươi đi lâu như vậy ca ca thực nhớ ngươi a. Mau đi cùng ta xuống trù phòng, ca ca sẽ nấu cho ngươi bữa no nê!
Đó không ai khác là Vân Doãn, hắn đang bàn chuyện với Vân Vũ thì phát hiện bên ngoài có người, hắn định động thủ thì Vân Vũ nói đó là Vân Lãng làm hắn mừng quýnh, quên mất hình tượng nam nhân lạnh lùng, đặc biệt là quên mất điều quan trọng - hắn gọi cô là muội muội.
Vân Doãn không ý thức được mình mỗi lần mở miệng đều gọi Vân Lãng là muội muội, cô rất không thích chuyện này. Thần sắc cô đen lại, dưới tay cô dần xuất hiện quả cầu lửa. Vân Doãn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn quay lại thì có quả cầu lửa bay nhanh vào mặt hắn. Hắn vội chống đỡ, dư chấn làm hắn chao đảo. Lúc này hắn nhìn vào mặt Vân Lãng mới phát giác mình lỡ lời. Hắn nuốt ngụm khí lạnh, thực không ngờ chỉ 4 năm không gặp, thực lực của Vân Lãng đã hơn hắn. Hắn không thể dùng tinh thần lực để đo được sức mạnh Vân Lãng. Hắn thận trọng bước lại gần cô, nói nhỏ:
- Lãng nhi, ca ca biết lỗi rồi. Ngươi tha thứ cho ta a.
Vân Lãng buồn cười trước thái độ của hắn nhưng vẫn nhịn, cô âm trầm nói:
- Huynh vừa gọi ta là gì?
Vân Doãn cảm thấy lạnh sống lưng, nói nhỏ:
- Đệ đệ đại nhân, hãy tha lỗi cho đại ca ngu ngốc này.
Đến lúc này Vân Lãng khôn thể nhịn cười, cô vừa cười vừa nói:
- Đại ca, ta đáng sợ như vậy? Ta ăn thịt ngươi sao?
Vân Doãn thật ấm ức, hắn rất muốn nói cô còn đáng sợ hơn ma thú nhưng có cho hắn mười cái mạng hắn cũng không dám nói. Vân Doãn lắc đầu lia lịa. Bên trong có tiếng vọng ra:
- Doãn nhi, đệ đệ ngươi mới trở về sao đã làm phiền hắn. Mau vào đây.
Cả hai cùng bước vào phòng Vân Vũ. Vân Lãng thật không thể tin vào mắt mình. Thời gian qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến Vân Vũ sầu muộn, mệt mỏi thế kia. Vân Vũ chỉ gần 40 tuổi vậy mà tóc cô đã bạc nửa đầu. Thấy thần sắc ngạc nhiên của Vân Lãng, Vân Doãn chỉ biết thở dài, hắn định giải thích thì Vân Vũ nói:
- Lãng nhi, ngươi không cần phải ngạc nhiên. Trong thời gian qua Hoàng Hoa đế quốc gặp phải một số chuyện. Không cần lo lắng. Doãn nhi, quốc vương hắn vừa cho gọi ngươi, đi đi.
Vân Doãn nuối tiếc rời đi. Năm ngoái quốc vương đặc cách cho hắn trở thành Phó chỉ huy sứ cấm vệ quân. Ban đầu có nhiều kẻ không phục vì hắn mới 15 tuổi. Nhưng khi họ biết hắn là ma pháp sư bát cấp thì lời bàn tán dần lắng xuống.
Vân Lãng thắc mắc:
- Cô cô, gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Biết không thể giấu được Vân Lãng, Vân Vũ thở dài nói:
- Như ngươi biết, ma thứ vốn hung hãn nhưng chúng luôn sống trong Ảo Linh Sâm Lâm. Nhưng dạo gần đây có rất nhiều ma thú đã ra ngoài. Hầu hết là ma thú trên thất cấp. Ta đã phái người, thậm chí đích thân điều tra, nhưng...
Nói đến đây Vân Vũ chỉ biết thở dài, lắc đầu. Vân Lãng dĩ nhiên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc này. Ma thú cấp cao như vậy đáng lý phải ở sâu trong Ảo Linh Sâm Lâm. Chuyện gì đã kích động chúng như vậy. Một ma thú thất cấp đủ sức đập nát chiến sĩ cùng cấp, còn ma pháp sư, chúng chưa chắc đã thua. Ma thú vốn tinh anh, giảo hoạt và không thích con người. Tùy vào cấp độ chúng sẽ được phân bố ở từng khu vực trong Ảo Linh Sâm Lâm. Bên ngoài chỉ có ma thú cấp thấp ( nhất, nhị cấp), vào sâu hơn là khu trung gian, có ma thú cấp cao từ tam cấp đến ngũ cấp, càng vào sâu cấp bậc ma thú càng tăng. Không ai biết ẩn sâu bên trong đó có ma thú cường đại đến mức nào. Ma thú cấp càng cao càng tránh xa con người. Lý do gì khiến chúng nhiều lần tấn công như vậy. Vân Lãng tiếp tục thắc mắc:
- Cô cô, người đã điều tra ở bên ngoài hay chưa?
Mắt Vân Vũ sáng rực. Phải rồi, sao cô lại quên mất điều này. Nhất định có nguyên nhân sâu xa ở đâu đây. Cô lập tức dùng lệnh bài truyền âm cho Thanh Thanh, yêu cầu nàng điều tra những hộ dân có biểu hiện bất thường trong thời gian gần đây. Thấy tâm tình Vân Vũ thả lỏng, Vân Lãng mới lên tiếng:
- Cô cô, ngươi hà tất lo nghĩ nhiều. Cô cô cũng biết Quốc vương, hắn vốn không vô dụng.
Vân Vũ tiếp tục thở dài:
- Đúng vậy. Nhưng hiện tại hắn còn việc quan trọng khác phải để ý.
Vân Lãng nhíu mày, không biết chuyện gì quan trọng hơn quốc gia đại sự. Vân Vũ nhanh chóng giải thích:
- Hai năm trước, hoàng hậu bị kẻ khác hạ độc ám sát. Tuy không mất mạng nhưng công chúa nhỏ của họ lại gặp nguy hiểm. Vào ngày hoàng hậu bị hạ độc, công chúa đã vô tình cứu nàng. Đổi lại công chúa đã mê man suốt gần ấy năm. Hai năm qua, Thân Vương luôn tìn cách giúp công chúa tỉnh dậy. Lão nhân gia thật biết trêu đùa. Gần đây, bệnh tình của nàng càng thêm nặng. Gần đây nàng có triệu chứng mê sảnh, mỗi khi tỉnh dậy sẽ ra tay đánh chết người đầu tiên nàng Thấy, sau đó nàng lại mê man.
Vừa nói Vân Vũ vừa thở dài phiền não. Vân Lãng suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng:
- Cô cô, người có cảm thấy kỳ lạ khi bệnh tình công chúa vừa chuyển nặng lại xuất hiện sự việc kỳ quái kia. Theo ta, sự việc này nhất định liên quan đến nàng. Hoàng hậu bị hạ độc như thế nào?
Vân Vũ trầm tư suy ngẫm, một tia sáng xẹt qua trong đầu cô. Cô bật dậy phóng nhanh đến Tử Cấm thành. Đây là nơi ở của quốc vương và hoàng gia. Tử cấm Thành nằm trong Hoàng thành (vòng thành thứ hai bên trong Kinh thành, có nhiệm vụ bảo vệ các cung điện, Tử Cấm thành). Tử cấm thành có diện tích rất lớn. Tử cấm thành chia làm ba khu: Ngoại viện, Ngự hoa viên và Nội viện. Ngoại viện là nơi ở của các hoàng thân quốc thích, kế đến là