"So với sư phụ ta thì chính là chỉ là."
Sư phụ? Tề Tử Du kinh ngạc, nàng thế nhưng đã có sư phụ? Hơn nữa dựa theo lời nàng thì cấp bậc còn cao hơn hắn? Lời nàng nói ra khiến Tề Tử Du không khỏi thất vọng nhưng so ra vui mừng còn nhiều hơn.
"Sư phụ của ngươi... có phải cách đây không lâu đã tới Tiêu Vân thành?"
"Sư phụ không đến, nhưng ta có đến." Phong Lăng hơi nhếch môi, lão già này muốn tìm kiếm tung tích cực phẩm đan dược.
"Ngươi, vậy ngươi là người đã bán đan dược cực phẩm cho Vạn Hoa Các." Tề Tử Du kích động.
"Ân. Sư phụ nói cho ta một ít đồ bỏ để làm lộ phí đi đường."
Rầm. Tề Tử Du trượt ngã từ trên ghế xuống, không để ý tới hình tượng của mình mà nghệt mặt ra. Nàng ta nói cái gì? Đồ bỏ đi? Hắn cả đời còn chưa luyện được một viên cực phẩm nào mà nàng lại nói vậy. Có nhất thiết phải đả kích lão già này đến thế không?
"Nếu không còn chuyện gì, ta phải đi."
"Được được, ngươi cứ đi bất cứ đâu ngươi muốn. Nếu có kẻ dám gây phiền phức cho ngươi ta liền khiến hắn không thấy được ngày mai." đùa sao, đồ đệ của Luyện Dược Sư cường đại như vậy hắn muốn thân thiết còn không hết, làm sao dám đắc tội.
"Không cần." Phong Lăng buông câu nói xuống rồi bỏ đi. Nếu để người khác bảo hộ nàng sao có thể mạnh lên? Hơn nữa như vậy cũng chẳng còn gì thú vị.
------***------
Phong Lăng dừng chân trước một khu nhà lớn, trước cửa có treo biển ghi hai chữ Dược các. Phải biết cái nàng thiếu thốn nhất chính là dược liệu, có biết bao nhiêu loại đan dược nàng muốn luyện chế mà không đủ dược liệu a.
"Làm phiền." Phong Lăng gõ gõ xuống mặt bàn nơi có một người đang nằm ngủ gục.
"A?" Người bị đánh thức ngơ ngác nhìn xung quanh, đến khi thấy Phong Lăng thì ngây ngẩn cả người, phải mất vài giây mới hồi phục tinh thần. "Cô nương, à học muội muốn đổi dược liệu?"
"Vì sao ngươi nghĩ ta là học muội?" Phong Lăng mặt không biến sắc hỏi, nàng đến đây chưa được vài giờ làm sao người này có thể biết nàng vào trước hay sau? Lại nói, nàng cứ nghĩ quản lý dược các là một lão đầu già khú như mấy người nàng từng gặp, không ngờ lại là một cô nương ngang tuổi nàng. Hơn nữa, nàng ta hình như không phải người của Luyện Dược Các. Phong Lăng nghĩ vậy cũng vì người này tuy một thân lam y nhưng lệnh bài đeo bên hông lại khắc một chữ Vân.
"Cái đó... những người ta đã gặp qua đều sẽ không quên, mà người của Luyện Dược Các ta đều nhận biết, ta lại chưa thấy cô nương bao giờ vậy thì hẳn là học muội mới tới hôm nay rồi."
Phong Lăng trong lòng không khỏi kinh ngạc, không nghĩ lại có người có trí nhớ kinh người như vậy. Tuy thế ngoài mặt nàng cũng chỉ gật đầu một cái "Vậy vị học tỷ này, ta muốn đổi dược liệu."
"Ân. Đây là danh sách các loại dược liệu, học muội lựa chọn xong liền nói cho ta." nữ tử vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ khá dày.
Phong Lăng xem hết nửa ngày vẫn không tìm ra được dược liệu nào mới lạ, toàn bộ chỗ này nàng đều có rồi a. Chuyến này đi đúng là phí công.
"Học muội, nếu cần tìm dược liệu cụ thể có thể nói cho ta, toàn bộ dược liệu của Luyện Đan Các một loại ta cũng không quên."
"Không cần."
Nữ tử nghe Phong Lăng nói vậy chỉ "Ừm" một cái, mi mắt rũ xuống, cắn cắn môi lộ ra vẻ cực kì ủy khuất.
Đầu Phong Lăng xuất hiện vài tia hắc tuyến, nàng chưa có làm gì nàng ta cả, nàng ta thể nào lại một bộ dáng đáng thương như bị khi dễ thế kia? Bình thường Phong Lăng sẽ bỏ chuyện này ra sau đầu, trực tiếp không quan tâm nhưng không rõ vì sao nàng lại chú ý đến nữ tử này. Có lẽ là vì trí nhớ siêu phàm của nàng ta hoặc là do thiên phú hiếm có ấy? Dù là vì lí do nào thì Phong Lăng cũng làm một việc mà chính bản thân nàng cũng bất ngờ.
"Ngươi hình như không phải là người của Luyện Dược Các