"Sở Vi Ca, Vân Thiên Các các ngươi đừng khinh người quá đáng như thế."
"Khinh người? Chẳng lẽ bản công tử nói không đúng sao? Lục Tử Ninh, Luyện Khí Các các ngươi căn bản toàn một lũ ô hợp. Loại phế vật như ngươi mà cũng đòi xứng với Vi Nhi?"
Ai nha, đánh nhau a đánh nhau. Có trò vui để xem rồi. Phong Lăng tinh thần phấn chấn đi về phía đám đông, nàng biết dạo một vòng quanh Học Viện thế nào cũng gặp chuyện hay mà.
"Ngươi... Cho dù ta phế vật thì đã sao? Cũng không đáng khinh như ngươi. Ta và Vi Nhi yêu nhau thật lòng, ngươi lại mặt dày mặt dạn chen vào giữa chúng ta..."
Lời còn chưa hết, nam tử liền bị chưởng lực đánh tới bay xa vài mét.
"Lục Tử Ninh, ngươi nên nhớ bản công tử là vị hôn phu của Vi Nhi, ngươi mới chính là kẻ chen ngang." Sở Vi Ca nghiến răng gằn từng chữ.
"Hôn phu? Vi Nhi căm ghét ngươi cỡ nào ngươi thừa biết, ngươi vẫn nghĩ có thể làm hôn phu của nàng mãi?" Lục Tử Ninh lảo đảo đứng dậy, một chưởng vừa rồi Sở Vi Ca đánh hắn đã trực tiếp tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, nhưng vậy thì đã sao. Nếu bây giờ hắn chịu thua khác nào buông tha Vi Nhi?
Ầy ôi, thì là là đánh nhau vì tình a. Thiện tai, thiện tai. Đáng thương Tiểu Ly không được xem trò hay.
Lục - Tử - Ninh! Ánh mắt Sở Vi Ca hiện lên tia âm hiểm, phải biết hắn hận nhất chính là chuyện này. So về tướng mạo, hắn hơn hẳn Lục Tử Ninh. Đọ về thiên phú, hắn hiển nhiên là mạnh hơn. Bối cảnh? Lục Tử Ninh một cái gót giày của hắn cũng không bằng. Rõ ràng cái gì hắn cũng hơn tên phế vật này, nhưng vì sao Vi Nhi