Quay về căn phòng nhỏ, Phong Lăng lập tức nhảy lên giường xếp bằng người lại bắt đầu tu luyện. Nàng cảm thấy được các tia nguyên tố giao động trong không gian đang tiến vào cơ thể nàng, một luồng khí nhỏ tiến đến vùng đan điền. Biết mất? Nguyên khí của nàng vào đến đan điền thì biến mất? Thử lại vài lần đều xảy ra chuyện tương tự, Phong Lăng nhíu mi tay xoa xoa mặt theo thói quen.
"Sao vậy? Tu luyện gặp vấn đề?" Giọng nói của Lam Hân vang lên trong đầu nàng.
Phong Lăng lắc đầu nhè nhẹ tay vẫn xoa cằm "Nguyên khí vào đến đan điền thì tự động biến mất. Hay là...?" ngừng động tác xoa tay lại, nàng đi thẳng đến chiếc gương đồng.
"Có phát hiện?" Lam Hân tò mò.
"Ám văn này có vấn đề." Phong Lăng lẩm bẩm, hẳn là nàng trước đây đã xảy ra chuyện gì đó đi. Cái danh đoạt giải Noben về y học cũng không phải là danh hão, Phong Lăng nhà ta đã nghiên cứu hết đông tây y các loại rồi a. Tự tay bắt mạch cho mình, cuối cùng nàng phun ra hai tiếng "Trúng độc."
"Độc? Ngươi trúng độc? Độc gì? Chữa được chứ?" Lam Hân hỏi đồn.
"Hân Hân, ta cần yên tĩnh." Phong Lăng gằn từng tiếng.
"..."
Loại độc này khá phức tạp đây, có lẽ chính nó khiến mình không thể tu luyện. Nhưng độc gì mà bao nhiêu danh y Tử Nham mời đến đều không phát hiện ra? (Đây là do trước đây Tử Nham từng muốn chữa ám văn cho Phong Lăng).
Phong Lăng suy nghĩ mông lung một hồi rồi lấy từ đâu ra một cái áo choàng đen trùm lên người. Hôm nay không phải ngày Tử Hinh đến thăm.
Vòng vèo mãi Phong Lăng mới tìm được một xưởng rèn nhỏ ở phía bắc Kỳ thành. Bên trong khá tối, lại chỉ có một lão già đang chơi đùa với hai con mèo nhỏ nhưng trực giác mang nàng đến đây thì nàng tin chỗ này có thể có cái nàng cần. Lại đừng nghĩ trực giác vớ vẩn nha, kiếp trước nhờ nó mà nàng thoát chết không biết bao nhiêu lần đó.
"Không biết tiểu cô nương đây muốn rèn thứ gì?"
"Ta muốn rèn một số thứ, không biết lão bá có thể giúp được không?"
"Tay nghề ta tuy không cao nhưng chắc sẽ không làm cô nương thất vọng."
"Ta muốn..." Phong Lăng bắt đầu miêu tả ngân châm mình từng sử dụng ở hiện đại với đủ kích cỡ.
"Thứ này rất lạ. Nhưng rất thú vị." nói đoạn lão bảo nàng chờ rồi đi vào gian sau để rèn.
Nửa canh giờ trôi qua, lão đi ra cầm trên tay là một hộp bạc nhỏ mà cực kì tinh xảo.
Phong Lăng đón lấy hộp nhỏ mở ra xem. Bên trong đều là ngân châm sáng bóng kích cỡ đủ cả, nhìn rất thích mắt. Nhưng là "Ngân châm bằng bạc này... ta không có đủ tiền." tiền nàng có đều là do tích góp suốt 10 năm qua, đâu đủ để mua thứ xa hoa này được chứ.
"Không sao hết. Hộp nhỏ này ta tặng tiểu cô nương."
"Tặng ta?"
"Phải. Chúng ta gặp được nhau xem như là kì ngộ, cô nương lại giúp ta giải sầu, hộp nhỏ này coi như quà đáp lễ."
"Vậy cảm ơn lão bá."
"Không cần khách khí. Ta tên Du Hiên, nếu có duyên sẽ gặp lại." nói đoạn lão bèn biến mất không phải nói là đi nhanh đến nỗi không kịp nhìn.
"Vận cứt chó mà." Lam Hân nhịn không nổi hô.
"Hử? Là sao?"
"Hừ. Ngươi nhìn không ra nhưng ta nhìn ra. Lão già đó đã là Thiên Bạch Cảnh cao cấp rồi, thứ rèn cho ngươi cũng là Khí Phẩm cao cấp vậy nhưng không mất tiền. Rõ ràng là gặp cao nhân mà. Đúng vận cứt chó."
"Nha..."
"Mà ngươi định làm cái gì với đống kim châm đó vậy?"
"Giải độc." Lăng Phong trả lời, ánh mắt nhìn mấy cây ngân châm đăm chiêu suy nghĩ. Lam Hân nghe vậy thì rất ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, nàng biết Phong Lăng đang cần yên tĩnh.
Khoảng chừng nửa khắc sau, Phong Lăng thở dài "Ai. Sau này phải thường xuyên luyện tập môn này thôi, bao lâu rồi không dùng ngân châm để chữa bệnh nhỉ?"
Mặc dù nói thế nhưng ngay khi về đến phòng Phong Lăng lập tức tiến vào Nghịch Thiên Giới chỉ, xếp bằng người bắt đầu giải độc. Tay nàng cầm ngân châm, đâm vào một số huyệt vị trên người, Lam Hân nhìn cảnh này thì trợn ngược mắt lên há hốc miệng không biết nói gì cả. Ngón tay Phong Lăng linh hoạt thay đổi vị trí ngâm châm rút ra rồi cắm vào rồi lại rút ra. Dần dần người nàng bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt. Ban đầu Lam Hân tự hỏi không biết có phải Phong Lăng là đang đâm bừa không nên cứ như đứng trên lò than, tuy vậy bây giờ cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều rồi. Cách này hẳn có tác dụng, nếu không thì sao ám văn trên mặt Phong Lăng lại mờ đi?
Khoảng nửa ngày sau, Phong Lăng thu hồi lại ngân châm, sắc mặt đã tái nhợt đi như xác chết nhưng ánh mắt hiện lên tia đắc ý. Nàng không hổ danh là thiên tài a, hơn 3 năm không dùng ngâm châm để chữa bệnh nhưng làm vẫn rất quen tay. Giờ còn lại bước cuối, Phong Lăng cầm lên thanh chủy thủ nàng đã chuẩn bị sẵn, rạch một đường nhỏ ở cổ tay trái. Máu đen liên tục chảy ra theo đường cổ tay, mãi cho đến khi màu máu trở thành màu đỏ tinh khiết, Phong Lăng mới lấy mảnh vải băng bó cổ tay lại. Lúc này, ám văn trên mặt nàng đã biết mất hoàn toàn, để lộ ra một khuôn mặt tuyệt mĩ. Nước da trắng ngần, mắt đen sâu thẳm, lông mày lá liễu, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi phiếm hồng, mái tóc dài tùy ý cột lại, y phục trắng tinh khôi khe khẽ bay, lại thêm khí chất bức người kia của nàng, yêu nghiệt, quả thật là yêu nghiệt mà. Dù cho nàng có đang nhợt nhạt đi nữa vẫn không thể khiến cái thứ sắc đẹp mê người kia giảm đi. Quá xinh đẹp, quá yêu nghiệt.
Lam Hân nhìn nàng bĩu môi như thể muốn nói rằng "Ai cho nhà ngươi chiếm hết ánh sáng của ta" nhưng trong mắt vẫn không giấu được tia vui mừng khôn xiết kia. Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Phong Lăng tiếp tục xếp bằng.
Phong Lăng cảm giác được các nguyên tố đang không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng cứ như có lực hút nào vậy. Nàng nhìn thấy màu đỏ, vậy là nàng tu luyện hỏa nguyên tố a? Có thể kí khế ước với Lam Hân rồi. Màu vàng? Nàng là tu luyện giả đa nguyên tố? Phong Lăng còn chưa hết kinh ngạc thì một màn kinh hãi nữa xảy ra, nàng nhìn thấy các tia nguyên khí đang dần hình thành ở đan điền, có rất nhiều màu a. Đỏ, vàng, lục, lam, nâu, hai màu trắng (một đục một trong), hai màu đen (một kèm thêm tia điện) và một màu trong suốt. Nàng cư nhiên là Tu Luyện Giả toàn hệ nguyên tố? Aaa, mình đúng là thiên tài mà. Phong Lăng thầm thét lên. Lúc này 10 nguyên khí khác nhau đã phân ra chiếm cứ ở 10 góc khác nhau trong đan điền nàng... Nhưng là... ngay tại chính giữa đan điền_nơi các nguyên khí lẫn lộn nhất, xuất hiện một tầng màu bàng bạc, Phong Lăng cảm thấy hơi nghi ngờ suy đoán của mình bèn thử điều khiển