Thu hết độc dược lại, Phong Lăng mới nói "Hân Hân này, ta muốn hỏi ngươi một chút."
"Chuyện gì?" không lẽ bắt nàng thử độc trước. Nhất định là không phải đâu a.
"Tu vi của ngươi là ở cấp bậc nào rồi?"
"Thần Thanh Cảnh đỉnh."
"Này ngươi... có cách nào khôi phục thân thể không?"
"A?" sao bỗng dưng cảm thấy cắn dứt lương tâm vầy nè? "Có thì có nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Đáng lẽ..." đáng lẽ nàng chỉ cần kí khế ước với nhân loại rồi sử dụng bí pháp thì thân thể sẽ tự phục hồi rồi.
"Bỏ qua phần đáng lẽ đi." Phong Lăng nói ngay.
"Vì đã ta đã tồn tại dưới dạng linh thể đã lâu nên trước hết phải thu thập được lượng yêu linh cần thiết, sau đó kí khế ước với ngươi rồi ta sẽ có cách để khôi phục thân thể mình."
"Yêu linh?"
"Khi ngươi giết một yêu thú, yêu linh sẽ thoát ra khỏi thân thể nó, sau một thời gian ngắn thì biến mất. Nếu có được chúng, linh thể của ta coi như là được bổ sung chất dinh dưỡng, sẽ trở lên mạnh hơn."
"Nhưng mà không phải yêu thú là để Triệu Hồi Sư thu phục sao?"
"Yêu thú ở Phá Thiên Đại lục nhiều vô số kể, số lượng có khi còn lớn hơn cả con người các ngươi, ngươi nghĩ Triệu Hồi Sư có thể thu phục được hết chúng sao?"
"... Được rồi, Hân Hân, ra nhất định sẽ giúp ngươi tái tạo thân thể." Phong Lăng nghe xong thì khẳng định.
"Ngươi..." nha, chẳng lẽ nàng thật sự hiểu lầm Phong Lăng?
"Tuy nhiên không phải bây giờ, khi nào rảnh dỗi ta sẽ bắt đầu thực hiện. Việc này cũng có vẻ có lợi cho ta nữa, quả là một công đôi việc. Hân Hân, ngươi ở trong này giúp ta chăm sóc dược điền coi như để trả công ta sắp giúp ngươi. Thế nhé." nói rồi Phong Lăng đi ra ngoài ngay, không dợi Lam Hân trả lời.
Nàng (Lam Hân) rút lại suy nghĩ vừa rồi, nàng ta (Diệp Phong Lăng) quả nhiên không có lương tâm mà.
Ở tại Linh Hoa Rừng, Phong Lăng bắt đầu lên kế hoạch luyện tập cho mình. Ban ngày nàng đi tìm thảo dược lại hoặc giao chiến với yêu thú, có khi lại chỉ chạy bộ và đấu tập một mình, đến đêm thì tiến vào trong Nghịch Thiên Giới Chỉ tu luyện hoặc luyện đan, một số lúc rảnh rỗi thì sẽ xem sách luyện công pháp và bí kỹ. Trình tự ấy luôn luôn như vậy mà lặp lại, thoắt cái hai năm đã trôi qua.
Thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt Phong Lăng không nén nổi vui mừng mà sáng rỡ. Cuối cùng cũng thăng cấp rồi, nàng đã dậm chân ở đây lâu lắm rồi nha, thật cao hứng mà.
"Thanh cảnh cao cấp a." Lam Hân cảm thán.
"Ân. Ta còn luyện đan ta thành công luyện được 34 viên nhất phẩm cực phẩm, 27 viên nhị phẩm cực phẩm, 19 viên tam phẩm cực phẩm, 10 viên tứ phẩm cực phẩm cùng 2 viên ngũ phẩm cực phẩm nữa. " Phong Lăng tự hào nói.
Lam Hân cũng thôi ngạc nhiên trước những thành tích của Phong Lăng mà chỉ gật đầu.
Phong Lăng lại tiếp tục nói "Hân Hân, ta nhận ra một vấn đề rất quan trọng."
"Hử?" là vấn đề gì mà có thể khiến Phong Lăng nói là quan trọng chứ?
"Ta không có vũ khí." Phong Lăng rành rọt nói ra 5 tiếng.
Giật giật. Lam Hân nhắm mắt lại gắng giữ bình tĩnh trả lời "Này vũ khí ngươi có thể từ từ tìm."
"Không được. Ta là cần vũ khí.. Ta muốn có chiết phiến." Phong Lăng dứt khoát.
Chiết phiến: kiểu mấy cái quạt giấy ấy.
Này thật ra Phong Lăng làm vậy là có lí do a. Chẳng là trong lúc nghiên cứu sách vô tình thấy một quyển bí kĩ tên là"Chiết Phiến Quyết". Chiêu thức trong đó... thật sự là khiến người ta rung động a.
"..." Lam Hân kinh ngạc nhìn Phong Lăng.
"Sao vậy? Ta chỉ muốn biết ngươi có cái quạt nào tốt không thôi mà."
"... Có." Lam Hân do dự rồi cuối cùng vẫn nói. Nếu có người khác nghe bảo sử dụng chiết phiến làm vũ khí sẽ sặc cười ngay. Có điều, Lam Hân biết thật sự có một chiết phiến có thể làm vũ khí, hay nói đúng hơn nó sinh ra để làm vũ khí.
"Thật có sao?" Phong Lăng phấn khích.
"Ừ... Tuy nhiên, chưa có ai có thể trở thành chủ nhân của nó cả."
"Tại sao?"
"Rất ít người có suy nghĩ sử dụng chiết phiến làm vũ khí, hơn nữa chiết phiến này cùng một thanh kiếm khác là một đôi, nếu ngươi không thể thu phục cả hai thì sẽ không có được nó đâu." Lam Hân giải thích.
"Thu phục?" Phong Lăng khó hiểu, không phải cứ cầm lên là sử dụng được sao.
"Phải. Đôi vũ khí này rất đặc biệt, đều có ý thức riêng, chúng hình như là chờ một ai đó nên chưa bao giờ nhận kẻ nào làm chủ. Bất cứ ai muốn cưỡng đoạt chúng đều sẽ chết không toàn thây. Vậy nên ngươi..."
"Đôi vũ khí này ta muốn a."
"..."
"Vậy chúng ở đâu?" Phong Lăng hồi hộp hỏi.
"Ở ngay trong này." Lam Hân bất đắc dĩ nói, cũng không đợi Phong Lăng trả lời lại tiếp "Vũ khí có ý thức riêng này gọi là thần vật, theo truyền thuyết chúng tổng cộng cũng chỉ có 10 món, vậy mà liền hai thần vật cùng xuất hiện theo ngươi sẽ dẫn đến việc gì?"
"Tranh giành, tàn sát."
"Phải, mọi người tàn sát, dẫm đạp lẫn nhau chỉ để có được hai món vũ khí này. Trải qua hàng trăm năm sau khi chúng xuất hiện, loài người vẫn không ngừng tranh đấu, chủ nhân lúc đó rất đau lòng, ngay cả gia đình nàng cũng chết trong cuộc chiến đó. Bởi vậy người đã phong ấn hai thần vật ấy trong không gian này để dừng cuộc chiến vô nghĩa của nhân loại. Nhưng sau đó, tất cả mọi người lại săn đuổi chủ nhân, cuối cùng... vẫn là không thoát khỏi vận mệnh."
Phong Lăng cũng là không muốn Lam Hân nghĩ nhiều đến chuyện xưa nữa, chuyển chủ đề "Vậy làm sao để thấy chúng, ta cũng đã đi hết những nơi xung quanh đây rồi a, nhưng không có chỗ nào chứa vật tương tự như vậy cả. Chẳng lẽ ở rất xa?"
Lam Hân lắc đầu nói tiếp "Nhỏ máu của ngươi xuống nền đất đi."
Phong Lăng nghe vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức lấy ngân châm ra đâm vào ngón tay. Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống cỏ xanh.
Xoẹt...
Nháy mắt một cái, cỏ xanh toàn bộ bị nhuộm đỏ, bầu trời cũng chỉ còn lại một màu máu, mọi vật chung quanh đều biến mất. Trước mắt Phong Lăng bây giờ là một màu đỏ nhuộm hết thảy mọi thứ, ngay trước mặt nàng một hang động cũng màu đỏ, Lam Hân cũng không có ở đây. Phong Lăng biết đây chính là không gian phong ấn hai món thần vật kia, không nghĩ ngợi nhiều, nàng đi thẳng vào trong hang động.
Hang động rất sâu và tối nhưng Phong Lăng vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ chung quanh nàng đều là màu đỏ. Nàng cứ đi mãi, bước thẳng về phía trước như có ai đó đang gọi nàng vậy. Gần một canh giờ sau, nàng thấy được phía trước có ánh sáng, cước bộ nhanh hơn về hướng đó.
Này, trước mắt nàng bây giờ vẫn chỉ là màu đỏ, tứ phía đều màu đỏ, tuy nhiên lơ lửng giữa không trung gần tầm nàng là hai đồ vật màu trắng, ánh sáng của chúng lấn át cả màu đỏ chung quanh. Phong Lăng lại gần, nàng nhìn thấy một thanh kiếm màu bạc trạm khắc cực kì tinh xảo, từng đường nét, hoa văn trên kiếm đều sống động như thật, lưỡi kiếm sáng bóng, sắc nhọn, có thể khẳng định kiếm này chém sắt cũng chỉ như chém bùn. Đối nghịch lại với thanh kiếm hào nhoáng và lộng lẫy, chiết phiến bên cạnh nó cực kì đơn giản.