Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Mi nhi và Hoa nhi


trước sau

\*Trong phòng cô tại dịch quán

Cô đỡ cô gái kia ngồi xuống ghế rồi bảo tiểu Trần đưa Mi nhi ra ngoài cho họ gặp nhau

Khi Mi nhi ra ngoài đã đứng trước mặt cô gái kia, cô gái đó sau khi thấy Mi nhi đã nhào đến ôm chặt Mi nhi, mắt rơi lệ nhu nhược gọi

"tỷ tỷ, cuối cùng Hoa nhi cũng tìm được tỷ tỷ rồi, Hoa nhi nhớ tỷ tỷ lắm, hu hu"

Mi nhi cũng ôm chặt Hoa nhi rồi an ủi, vỗ vỗ lưng cô ấy cho đến khi Hoa nhi không còn khóc nữa rồi Mi nhi mới buông Hoa nhi ra hỏi

"Hoa nhi trong tộc có chuyện gì sau, sau muội ra đây, còn cha mẹ chúng ta đâu, họ cho muội ra ngoài à"

Hoa nhi ngưng khóc mà thút thít kể cho Mi nhi nghe, trước khi kể còn không quên nhìn sang cô, ra hiệu bằng ánh mắt cho Mi nhi

Mi nhi cười vỗ vỗ lên tay Hoa nhi

"muội cứ nói đi, Lạc tiểu thư là người tốt, cô ấy là người đã cứu và cho tỷ nương nhờ đến hôm nay đấy, nếu không tỷ đã chết lâu rồi"

Hoa nhi lúc này mới cười nhẹ gật đầu, còn không quên quay sang cô cúi lạy một cái

"Hoa nhi có mắt như mù nên lúc nảy có gì mạo phạm mong Lạc tiểu thư thứ lỗi và cũng cảm tạ Lạc tiểu thư đã cứu hai tỷ muội Hoa nhi"

Cô cũng cười nhẹ phẩy tay, rất là phóng khoáng mà nói

"không sau, nếu cô không tiện ta có thể ra ngoài"

Nói dứt lời chân cô đã ra đến cửa, khi ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng lại cho họ

Hoa nhi thấy cô đã ra ngoài nên cũng thở phào một hơi, không phải Hoa nhi phòng bị cô cái gì, chỉ là khí tràng của cô kinh khủng quá, cho nên Hoa nhi cô ấy sợ hãi thôi, cô cũng thừa biết nên mới tự động đi ra ngoài

\*Bên ngoài vườn hoa

Cô đang ngồi trong đình ngắm hoa thì Tiêu Ảnh bên ngoài cũng đi đến, hắn đến chỗ cô ngồi mà ngồi cạnh cô, đưa tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh kia không buông

Cô cảm nhận được cái ôm của Tiêu Ảnh mang theo lo lắng còn có sợ hãi rất lớn, nên cô đưa tay lên đan vào bàn tay to lớn đầy ấm áp kia rồi hỏi

"chàng đang lo lắng điều gì sau Ảnh"

Tiêu Ảnh nghe cô hỏi biết cô đã nhìn ra hắn lo lắng cho nên không dấu diếm kể cho cô, giọng nói còn rất là ủy khuất

"ta đang lo lắng nàng đó Tuyết nhi, nàng càng ngày càng xuất sắc, càng tỏ sáng, nên ta sợ một ngày nào đó nàng sẽ vứt bỏ không cần ta nữa, Tuyết nhi hãy hứa với ta đừng vứt bỏ ta được không, ta có thể chấp nhận chia sẻ nàng chứ không thể

chấp nhận mất đi nàng"

Cô phì cười mà hỏi Tiêu Ảnh

"chàng nhìn ta giống người phụ tình bạc nghĩa lắm sau, chàng vì ta làm nhiều như vậy làm sau ta nỡ bỏ chàng chứ, nói ta nghe, có phải chàng đã nghe được điều gì không"

Tiêu Ảnh thành thật gật gật đầu nói cho cô

"ta lúc nảy có nói chuyện với hai người kia, họ nói họ cũng rất yêu nàng, yêu đến không dứt ra được, nhưng vì lúc trước nàng còn nhỏ, còn bây giờ họ không biết vì sau nàng lớn lên nhanh chóng nhưng họ rất mừng, họ nói họ sẽ theo đuổi nàng cho đến khi nàng đồng ý làm nương tử của họ, Tuyết nhi, ta rất sợ, ta sợ nàng sẽ yêu họ mà không cần ta"

Cô ngạc nhiên, thật không ngờ hai người kia thế nhưng thẳng thắng thừa nhận rằng họ yêu cô, còn nói sẽ theo đuổi cô

Hoàng Phủ Hiên thì cô không chắc sẽ yêu, nhưng Hàn Hy Thần đã hi sinh cho cô rất nhiều, còn khắp nơi suy nghĩ cho cô, cô quả thực lúc trước có rất lớn hảo cảm với hắn, bởi như thế cho nên Ảnh mới lo lắng như vậy sau

Cô nghĩ rõ nguyên nhân xong hết rồi mới quay mặt lại cười nhẹ ôm cổ Tiêu Ảnh kề môi hắn xuống mà hôn lên, trằn trọc thật lâu cô mới từ từ buông cổ hắn ra, trên môi cô còn có chỉ bạc kéo ra làm Tiêu Ảnh nhìn cô ngẫn người

Cô bật cười, nói với hắn

"chàng đó, thật ngốc, cho dù họ theo đuổi ta thì mặc kệ họ, dù gì ta cũng không cấm họ được, nhưng chàng thì khác, chàng là nam nhân của ta, chàng có quyền ngăn cản họ, không cho họ tiếp cận ta quá, vậy thì ta chỉ có một nam nhân là chàng, như thế thì chàng sẽ không sợ ta bỏ chàng nữa rồi"

Tiêu Ảnh nghe cô giải thích thì chợt hiểu ra, đúng rồi, cô không cản họ được nhưng hắn cản được, hắn và họ có thế lực ngang nhau, hơn nữa hắn còn có lợi thế vì hắn đã là người của nàng, sẽ không sợ nàng không chịu trách nhiệm, sau lúc đầu hắn không nghĩ ra nhỉ, vẫn là Tuyết nhi của hắn tốt, thật thông minh

Tiêu Ảnh lâm vào trầm tư một lát, trên môi còn cười ngây ngô, cô thấy mà bật cười

Khung cảnh hạnh phúc này đã lọt toàn bộ vào mắt một người, đó là Sát Dương, hắn cũng rất yêu cô, nhưng thân phận của hắn không thể nào với tới vị chủ tử cao quý kia được, hắn chỉ đành im lặng nhìn cô hạnh phúc và bảo vệ cho cô chu toàn thôi




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện