Những người xung quanh nhìn hai ông cháu cứ như vậy mà ôm nhau một lúc, sau đó cô bé mới chui ra khỏi vòng tay ấm áp của ông mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc nhìn ông rồi hỏi.
"Ông ơi cháu có thể không đi được không.
"
Ông Quari trìu mến nhìn đứa cháu nhỏ mình nhận nuôi, đôi mắt rướm nước "Được, được cháu không đi nữa ở đây ông sẽ bảo vệ cháu.
"
Thật ra ông cũng không muốn để cô bé đi, từ trước đến nay chỉ có hai ông cháu cùng nhau sinh sống, ông xem cô bé là ruột thịt mà nuôi nấng, nhưng vì suy nghĩ cho an toàn của bộ tộc ông đành lựa chọn gửi gắm bé cho người được xem là đứa con của thiên mệnh này, không những vậy ông cũng cảm thấy đứa trẻ này có thể bảo vệ được bé.
Nhưng đến hiện tại khi nghe chính miệng cô bé không muốn đi ông liền không ngừng ngại mà gật đầu, nếu đã vậy thì ông sẽ cùng cô bé đối mặt với tất cả.
Enzo nghe ông mình nói liền mỉm cười thật tươi, nhưng sau đó cô bé lại lắc đầu.
"Nhưng cháu biết như vậy là không tốt chút nào, cháu không thể khiến gia đình mình gặp nguy hiểm được.
"
Sự hiểu chuyện của cô bé khiến mọi người đau lòng.
"Cháu sẽ theo anh trai, sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, ông ơi đừng lo cho cháu.
"
"Ừ, ừ cháu ngoan.
" Ông Quari hai mắt mong lung ôm cô bé vào lòng.
Enzo úp đầu vào ngực ông giọng nói run run "Ông ơi, cháu! sau này cháu có thể trở về không ạ, có thể thăm ông cùng mọi người được không ạ.
"
"Tất nhiên là được rồi, cháu ngoan của ông cháu mãi mãi là người nhà của cả bộ tộc chúng ta, là cô cháu gái dễ thương ngoan ngoãn của ông.
" Ông Quari vỗ nhẹ lưng cô bé an ủi, những lời ông nói ra như một sự hứa hẹn.
"Đúng vậy bé Enzo, bất cứ khi nào bé đều có thể trở về nơi đây.
"
"Đúng đó, đúng đó.
"
"Ai mà bắt nạt bé thì về đây nói với chúng ta, bọn ta sẽ xử đẹp nó.
"
"Bé Enzo của chúng ta thật đáng yêu cùng hiểu chuyện.
"
"Đúng là một cô bé tốt.
"
Những người lùn xung quanh đều xúm lại người một câu ta một câu mà an ủi cô bé, đối với một bộ tộc ít người thì cả bộ tộc đều là gia đình, chỉ cần mất bất cứ ai thì cả bộ tộc đều sẽ đau khổ.
Cũng vì vậy dù họ biết nếu Enzo vẫn còn ở trong bộ tộc thì mọi người đều gặp nguy hiểm nhưng không có bất kỳ ai đuổi cô bé đi hay nói những lời khó nghe mang tính xua đuổi, ngược lại họ càng quang tâm cùng chăm sóc cô bé nhiều hơn bởi vì sự mất mát khi không có cha mẹ ở cạnh.
Bốn người Trần Vũ Phong đứng một bên nhìn mà vô cùng cảm động, đây đúng là một khung cảnh đẹp đẽ hiếm thấy.
Sau khi được mọi người an ủi Enzo liền rời khỏi vòng tay của ông Quari rồi khom người với những người lùn xung quanh.
"Cháu cảm ơn mọi người rất nhiều, thật sự cảm ơn ạ, đây là gia đình thân thương nhất của cháu.
"
Cô bé nói xong liền mỉm cười thật tươi với ông Quari "Ông ơi, tạm biệt, cháu sẽ thường xuyên về thăm nhà ạ.
"
"Được, được ông sẽ chờ cháu trở về.
" Ông Quari đưa tay áo lên lau nước mắt, khuôn mặt màu xanh nhưng không che được sự nhăn nheo của năm tháng đang từ từ chảy hai hàng nước mắt.
Enzo không tiếp tục nhìn ông nữa mà chạy đến chỗ bốn anh trai đang đứng trước cổng không gian, bé biết một khi quay đầu bé sẽ không thể nào bỏ đi được nữa.
Chia ly đúng là rất đau khổ, cho dù biết sẽ gặp lại nhau trong một thời gian ngắn nhưng vẫn khiến người khác khổ sở.
Roma thấy cô bé chạy đến liền một lần nữa gia cố cổng không gian để nó mở ra to hơn rồi xoay đầu nói.
"Đi thôi.
"
"Ông Quari tạm biệt, tôi sẽ bảo vệ cô bé bằng cả tính mạng của mình.
" Trần Vũ Phong ôm Enzo lên rồi gật đầu nói với ông Quari.
"Cảm ơn cậu, bảo trọng.
" Ông Quari đáp lại.
Bóng dáng già nua nhìn những chàng trai trẻ cùng cô cháu gái đáng yêu biến mất trong cổng không gian, sau đó mười người lùn phía sau ông cũng đi lên rồi bước vào.
Cánh cổng từ từ thu nhỏ rồi biến mất trả lại hình dáng của ngôi làng trong lòng đất trở lại hình dạng như ban đầu.
"Mong cháu được