Khi nhóm người ra khỏi đường hầm về đến tộc thú nhân thì bầu trời đã ngã chiều, một màu vàng kim ánh đỏ đầy xinh đẹp.
Đứng cách cổng không gian một khoản có một người đang đứng chờ, sau khi nhóm người Trần Vũ Phong cùng nhóm người lùn đi lại gần thì mới thấy rõ được người đang đứng là ai.
"Anh cả.
" Roma kinh ngạc gọi "Sao anh lại ở đây.
"
Lari gật đầu với những người đang đến gần rồi mới trả lời em trai mình "Tộc trưởng thấy cổng không gian hoạt động nên bảo anh đến xem, dù ông biết là mọi người nhưng vẫn phải kiểm tra cho chắc.
"
"Vậy à, cũng đúng dạo này thật loạn.
" Roma đồng tình với anh mình.
"Cô bé này sao lại đến đây.
" Lari vô tình nhìn thấy cô bé trên tay Trần Vũ Phong liền kinh ngạc hỏi, anh không ngờ ông Quari lại cho cháu gái mình sang đây.
"Chuyện dài lắm, nhưng từ nay cô bé sẽ đi cùng bọn em.
" Roma tỏ vẻ phức tạp rồi thở dài.
"Chào chú, cháu là Enzo.
" Enzo thấy Lari nhìn bé liền ngoan ngoãn giới thiệu mình.
"Chào cháu.
"
"Ông Quari gửi gắm cô bé cho tôi một thời gian, chắc anh cũng biết việc của gia đình cô bé rồi nhỉ.
" Trần Vũ Phong nhìn Lari nói, thật ra cậu không cần thiết phải nói với anh, nhưng hiện tại cậu đang có việc cần giúp đỡ cũng như cậu không muốn giấu diếm gì cả đối với bộ tộc hiền lành này.
Lari bất ngờ khi nghe cậu nói, anh khẽ gật đầu xem như đã hiểu "Vậy à, đúng là ông ấy đưa ra quyết định đau lòng nhỉ.
"
Trần Vũ Phong không nói gì chỉ gật đầu xem như đồng ý.
"Xin lỗi đã cắt ngang mọi người nhưng chúng tôi muốn hỏi các người muốn xây nhà ở nơi nào vậy.
" Một người lùn đi đến nói, bọn họ cần phải bắt tay vào làm nhanh để còn về làng phụ giúp.
"À xin lỗi để mọi người chờ lâu.
" Lari tỏ vẽ hối lỗi sau đó anh xoay người đi vào làng "Xin mời các vị đi theo tôi.
"
Nhóm người lùn nhìn nhau rồi đi theo sau, Trần Vũ Phong thả Enzo xuống rồi nhìn Yuta nói "Em cùng Enzo theo Roma về căn nhà trước kia nghỉ ngơi trước đi, anh cùng Mạnh Kỳ đi theo bọn họ một chút rồi sẽ về đón các em.
"
Enzo bất an nắm lấy tay áo cậu nh ỏ giọng nói "Anh, anh sẽ nhanh chóng đến chứ.
"
Trần Vũ Phong gật đầu mỉm cười an ủi cô bé "Chắc chắn rồi, sẽ nhanh thôi.
"
Yuta cũng nhìn cậu đầy bất an "Anh nhất định phải đón tụi em cùng đi nhé, đừng bỏ lại bọn em.
"
Không biết tại sao khi nhìn thấy Trần Vũ Phong của hiện tại cậu nhóc cảm thấy rất bất an, giống như chỉ cần lơ là một chút liền bị bỏ lại phía sau vậy, cậu nhóc không biết điều này có ý nghĩa gì nhưng nhóc sợ hãi cảm giác ấy.
"Anh hứa, yên tâm đi.
" Trần Vũ Phong sờ nhẹ đầu Yuta rồi nói với Roma "Nhờ cậu nhé.
"
"Không có gì, đi đi phải xây nhà đẹp vào đấy.
" Roma vui vẻ nói rồi nắm tay hai đứa nhỏ rời đi.
"Cậu quyết định hình dáng ngôi nhà như thế nào chưa.
" Mạnh Kỳ nhìn ba người rời đi liền hỏi.
Trần Vũ Phong lắc đầu thở dài "Tôi không rành về cái này, làm sao đây.
"
"Thôi để tôi làm, mặc dù không rành cho lắm nhưng chắc vẽ bản vẽ là ổn nhỉ, còn lại tùy bọn họ đi.
" Mạnh Kỳ cóc nhẹ lên trán cậu đầy bất lực nói.
"Vậy thì còn gì bằng.
" Trần Vũ Phong khẽ cười, cái cóc của cậu ta rất nhẹ nên cậu cũng chẳng thấy đau gì cả.
Hai người quyết định xong liền đuổi theo nhóm người lùn phía trước.
Mảnh đất mà tộc trưởng Laxi cho nhóm Trần Vũ Phong nằm ở phía sau làng, nơi này còn xa hơn ngôi nhà củ dành cho khách nữa, nhưng bù lại ông cho bọn họ diện tích rất lớn đủ để xây một căn nhà cho vài chục người cùng sinh sống, có lẽ ông cũng lo nghĩ đến an toàn của