"Tu tu tu! "
Bàn tay Trần Vũ Phong từ từ đến gần một con cá đuôi to ở gần nơi cậu đứng nhất, mắ thấy sắp chạm được vào nó thì nó lại hụp xuống, sau đó phun từng tiếng kêu khiến nước biển văng lên khiến bàn tay cậu cảm thấy mát lạnh, cậu thở dài thất vọng.
Đúng là loài cá này thích trêu chọc người khác mà chẳng để người ta sờ mình, cậu chỉ còn một chút là sờ được nó rồi, nhưng không hiểu sao nó lại có thể canh chuẩn thời gian như vậy đến cả sờ xượt qua da cũng chẳng thành công.
"Em nói rồi mà, nó không cho ai sờ đau.
" Laci đầy tiếc nuối nói, trước đây cậu bé cũng đã thử nhưng chẳng có lần nào thành công cả.
Trần Vũ Phong nghe vậy liền rụt tay về gật đầu "Đúng là đáng tiếc, chúng nó thật đáng yêu vậy mà.
"
Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể nhìn chúng bơi lội xung quanh những con thuyền, cho đến khi một tiếng kêu lớn vang lên thì tất cả cá đuôi tôi mới tập hợp lại với nhau sau đó từ từ bơi ra xa.
"Con đầu đàn kêu đấy ạ, chúng chỉ trêu chọc chúng ta một chút sau đó con đầu đàn sẽ kêu gọi rồi bọn chúng bắt đầu đi kiếm ăn.
" Laci giải thích, cậu nhóc từng chứng kiến cuộc đi săn quy mô lớn của bọn chúng, đó thật sự là một cuộc chiến rất khủng khiếp.
"Đúng là đàn cá có quy luật mà.
" Trần Vũ Phong buồn cười nói, sau đó cậu thả Laci xuống.
Thời gian cũng không còn sớm nữa cậu cảm thấy mình nên làm chút thức ăn cho mọi người, dù sao lên đên trên biển cũng rất lạnh lẽo, cần thứ gì đó để uống cho nó ấm áp.
Trần Vũ Phong đi lại một góc không có người nằm, sau đó lấy bếp lửa tự động ra, đây là thứ mà cậu nhờ người lùn tạo ra, nó dùng một loại đá lửa để cảm ứng rồi tạo ra lửa để có thể nấu nướng khi đi bất kỳ đâu, sau đó cậu lấy thức ăn mà mình có sẵn trong túi không gian.
Laci đi theo sau lưng cậu nhìn thấy cậu bày ra các món đồ kỳ lạ mà cậu nhóc chưa từng nhìn thấy liền không khỏi kinh ngạc, nhưng cậu bé không hỏi nhiều chỉ ngồi ở một bên chăm chú nhìn cậu.
Trần Vũ Phong không định nướng thịt, cậu định làm súp nóng để mọi người vừa có thể no vừa có thể ấm bụng, sau khi đem các nguyên liệu ra hai tay cậu thoăn thoắt mà bắt đầu chế biến chúng.
Mùi thơm từ từ lan tỏa khắp nơi, những người đang ngủ cũng không khỏi bị mùi hương này đánh thức, ai náy đề tỉnh táo nhìn chằm chằm nồi súp to đang sôi sùng sùng bên trên bếp.
"Thơm, thơm quá ạ.
" Laci nuốt một ngụm nước miếng.
"Em nếm thử xem.
" Trần Vũ Phong múc ra một chén nhỏ để cậu bé nếm thử.
Laci nhận lấy rồi không chút chừng chờ mà húp một hơi "Nóng! Nóng! Nóng.
" Miệng thì la nóng nhưng cậu bé lại không buông chén ra mà húp hết cả chén nhỏ.
"Phù, phù, phù.
" Cậu bé bị nóng đến không khỏi phù phù vài tiếng để thổi bớt cái nóng trong miện, nhưng cậu bé lại không khỏi cảm thấy luyến tiếc khi chỉ uống được có môt chút như vậy "Ngon, ngon lắm ạ.
"
Trần Vũ Phongn hìn cậu bé mà bật cười, cậu không nghĩ mình đến thế giới này lại có thể làm thần bếp như vậy, đây cũng chỉ là món ăn thực bình thường ở thế giới cậu, nhưng từ khi cậu đến đây nó lại là những món ăn quý giá.
Nhìn cậu bé đầy mặt mong chờ nhìn cậu, nhưng cậu cũng không tiếp tục cho cậu bé, bởi vì acau65 chưa bỏ đủ nguyên liệu, còn phải hầm thêm vài phút nữa mới có thễ ăn.
Laci cũng rất hiểu chuyện, cậu bé tuy rất muốn ăn thêm nhưng thấy Trần Vũ Phong vẫn đang tiếp tục bỏ nguyên liệu vào liền không nói gì chỉ nhìn nồi núp chằm chằm một cách thèm thuồng, từ đó đến giờ cậu bé chưa từng được ăn món nào ngon như vậy cả.
Mùi thơm càng lúc càng tỏa ra, nó lan đến những chiếc thuyền xung quanh khiến những người trên những con thuyền khác không khỏi xáo động.
Trần Vũ Phong cảm thấy đã ổn, liền lấy một cái bát sau đó múc súp vào.
"Laci, em múc cho Ranka một bát đi.
"
Trước khi bưng bát vào nơi nghỉ ngơi cho ông Adam, cậu liền dặn Laci.
"Vâng.
" Nghe vậy đứa nhỏ tuy rất muốn ăn nhưng vẫn ngon ngon múc đầy bát rồi bưng vào buồng lái cho chú Ranka của mình, sau đó cậu nhóc lại nhanh chóng chạy ra ngồi cạnh nồi súp đang sùng sục sôi.
Sau khi bưng vào