Trước khi đi Bara Ly đã tính thời gian ngồi thuyền đánh cá đi về phía tây mất hết nữa tháng mới có thể đến nơi, vì vậy những ngư dân buôn bán cá sang vùng đại lục phía nam cũng đã tính sẫn vì vậy đã mang theo đầy đủ nhiên liệu để thuyền vẫn có thể chạy thoải mái khi đi trên mặt biển mà không sợ nó bị hết nhiên liệu giữa đường.
Năm ngày tiếp tục trôi qua trong yêm đẹp, trên thuyền cũng đã có rất nhiều thùng đựng cá đã bắt được, những con cá sống thì đựng trong một cái thao lớn chứa đầy nước biển, dù cho nhóm Bara Ly có quen với sự giàu có thì khi ở cùng với mùi tanh hôi của cá cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, nhưng càng ở cùng họ càng cảm thấy cuộc sống trên biển này cũng rất thoải mái, mỗi ngày nghe tiếng sóng biển dập dờn, đúng giờ thì có những đàn cá lớn nhỏ bơi cùng hướng với thuyền.
Khung cảnh đẹp đẽ biết bao, mà những lúc có đàn cá đuôi to Trần Vũ Phong cũng chưa bao giờ bỏ cuộc mà chạy đến cạnh thuyền muốn đưa tay sờ bọn chúng, nhưng mỗi lần đều không thể sờ chúng, sau khi trên thuyền có cá, Trần Vũ Phong sẽ mua lại vsai2 con sau đó chế biến đơn giản rồi đút cho vài con gần thuyền mình ăn để chúng nó cho cậu sờ, nhưng vẫn không thể được.
Nhưng sau đó cậu mới biết bọn chúng lưu manh đến cở nào, dù không cho sờ nhưng đúng giờ chúng sẽ chạy đến thuyền mà xin ăn, tại sao cậu biết chúng xin ăn bơi vì mỗi lần đi đến thuyền bọn họ đều nhiều ra vài con, bọn chúng sẽ bao quanh lấy thuyền sau đó đập mặt nước để con thuyền nhấp nhô một chút báo hiệu cho người trên thuyền bọn chúng đã tới.
Nhưng sự kinh ngạc không dừng ở đó, sau khi Trần Vũ Phong cho bọn chúng ăn một hai lần thì tất cả cá đuôi tôi đều sẽ tụ hợp lại cạnh thuyền mà kêu lớn, dù chúng nó đi sát bên thuyền hay dùng đuôi vẫy mạnh sóng biển thì con thuyền đánh cá nhỏ bé của bọn họ cũng chẳng lung lây bao nhiêu, dường như chúng biết cách giữ thăng bằng cho thuyền không vì chúng nó mà bị lật.
Cũng vì chúng nó mà cá trên thuyền càng lúc càng ít đi, dù Trần Vũ Phong xấu hổ muốn trả tiền mua số cá đó của Ranka thì anh ta cũng chỉ cười lớn sau đó bảo cậu cứ lấy thoải mái, nếu thật sự có thể làm quen với bọn kiêu ngạo đó thì chuyện đó cũng rất tốt.
Nhưng Trần Vũ Phong khá ngại ngùng vì chuyện này, cũng vì niềm vui thích của cậu nhất thời mà hiện tại lại gây rắc rối cho người khác rồi, nhưng cậu cũng không thể dừng lại, bọn chúng mỗi lần đều sẽ kêu gào cho đến khi cậu chịu cho chúng ăn nếu không thì chúng vẫn đi theo bên cạnh thuyền cả ngày trời.
Chuyện này khiến cậu càng áp lực hơn hẳn, vì vậy cậu chỉ đành thở dài một hơi rồi tiếp tục nhận mệnh cho chúng ăn cá do chính cậu chế biến, chứ nếu cậu chỉ quăng một con cá sống bình thường thì chúng còn chả thèm nhìn đến.
Từ lúc con thuyền ra khơi đến nay đã được tám ngày, khi mặt trời vừa lên cao Trần Vũ Phong đã bắt tay vào làm cá cho đàn cá đuôi to, còn đồ ăn của những người trên thuyền thì cậu đã nấu trước để một bên.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ,thời gian mà bọn chúng thường hay xuất hiện đã trôi qua mà vẫn chẳng thấy bọn chúng ở đâu, Trần Vũ Phong không khỏi lo lằng mà nhìn ra mặt biển phía xa, những người trên thuyền cũng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, vì vậy ai cũng không đụng đến thức ăn mà đứng bên vách thuyền mà nhìn.
"Tu, tu, tu.
" Tiếng kêu vang lên, Nhóm người trên thuyền nghe tiếng kêu quen thuộc mà thở phào nhẹ nhõm, thì ra bọn chúng chỉ đến trễ mà thôi.
Nhưng Trần Vũ Phong cùng ông chú Riva lại cực kỳ nhạy cảm với tâm trạng của động vật có linh tính nên hai người cảm thấy trong tiếng kêu này có sự rấp ráp cùng thống khổ.
Đại Bạch cũng từ trên nóc buồng lái nảy xuống rồi nhảy lên vai Trần Vũ Phong nhìn về phía con cá đuôi to đang bơi đến.
"Đại Bạch.
" Trần Vũ Phong cau mày gọi.
"Ừ, chúng xảy ra chuyện rồi.
" Đại Bạch gật đầu nói, tiếng kêu này là tiếng kêu cầu cứu của nó, chỉ có người thực sự quan tâm mới có thể nghe ra mà thôi, bởi vì tiếng kêu của cá không có sự phập phòng, chúng nó chỉ kêu một tiếng với âm giọng bằng phẳng mà thôi.
Cá đuôi to càng lúc càng gần thì những người trên thuyền mới phát hiện chỉ có một con mà thôi, thân hình chúng khá lớn vì vậy rất dễ thấy dù đang trong mặt nước, nhưng lần này có thể khẳng định chỉ có một con đang bơi đến.
"Chẳng lẽ đàn cá xảy ra chuyện rồi.
" Bara Ly cũng kinh ngạc khi thấy chỉ có một con, anh là người bình tĩnh nhất mà còn kinh ngạc thì những người khác càng cảm thấy kinh hoàng, trong biển cả này có thứ gì có thể làm tổn thương đến cả đàn cá to lớn như vậy, đúng là rất khó tin.
Cá đuôi to bơi đến chỗ Trần Vũ Phong đang đứng, nó nhìn cậu chằm chằm trong mắt nó toát ra sự bất lực cùng cầu xin.
Trần Vũ Phong nhìn nó, cậu thử đưa tay mình xuống như muốn chạm vào nó, bàn tay cậu từng chút, từng chút đến gần, nhưng lần này tay cậu hoàn toàn chạm vào làn da trơn trượt của nó mà không hề gặp bất kỳ sự né tránh nào.
Cậu biết nó muốn cậu làm gì rồi, không một chút chừng chờ cậu nhảy khỏi thuyền ngồi lên trên lưng của nó một cách nhanh chóng "Tôi đi một lát xem sao.
"
Mà theo sau lưng cậu Bara Ly cũng nhảy xuống ngồi phía sau cậu.
"Tôi đi cùng cậu.
"
"Chủ nhân.
"
"Nam tước.
"
"Chủ thượng.
"
Nhóm thuộc hạ của Bara Ly nhanh chóng hô, bọn họ không đồng tình với việc tự tiện rời đi trên mặt biển của hai người, lỡ như gặp phục kích bất ngờ thì phải làm sao đây, chuyện này thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng Bara Ly chẳng hề để tâm "Các ngươi ở yên đấy.
"
Trần Vũ Phong cũng không khuyên anh, cậu dịu dàng sờ lên đầu của cá đuôi to nói "Đi thôi, dẫn chúng ta đi kiếm gia đình của mày.
"
"Tu.
" Cá đuôi to kêu một tiếng như đáp lời sau đó nhanh chóng quạt đuôi rồi bơi nhanh rời xa khỏi con thuyền.
Trần Vũ Phong nắm lấy hai cái mang cá của nó tránh mình té xuống đất, Đại Bạch thì ngồi vào lòng cậu, tuy nó không thích xuống nước nhưng lúc này cũng chỉ có thể như vậy, nếu nó ngồi lên vai cậu thì sẽ bị vận tốc bơi này làm cho ngã thẳng xuống nước, mà Bara