Người đàn ông mặt sẹo trợn mắt nhìn đồng bọn nằm la liệt trên nền đất, chỉ vài phút mà hai người trong có vẻ yếu ớt kia lại có thể nhanh chóng giải quyết hết đồng bọn của gã, đến nỗi họ chẳng cần dùng sức mạnh nguyên tố.
"Điều này sao có thể.
"
Trần Vũ Phong đứng đối diện gã nhún vai "Sao lại không thể, bạn tôi mạnh hơn bạn anh kết cục như thế là chuyện đã định.
"
"Nếu họ mạnh thế tại sao lại đi cùng ngươi, như vậy chẳng khác nào tự kéo chân chính mình.
" Người đàn ông mặt sẹo lắc đầu bộ dạng không thể chấp nhận.
Trần Vũ Phong nghe vậy cũng chẳng giận, cậu ra vẻ chuyện đó rất bình thường "Bởi vì tôi nấu ăn ngon, không phải có câu nói muốn bắt được tâm của một người thì phải bắt lấy dạ dày của họ trước à.
"
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy càng khó tin hơn, nhưng gã chẳng thể nào phản bác được, từ lúc gặp ở hiệp hội đến giờ hai người kia luôn bảo vệ người này ở phạm vi an toàn, nếu nói người này không có giá trị gì thì chắc chắn không tin được, nhưng nếu chỉ vì nấu ăn ngon thì càng khó tin hơn.
"Mà thôi, chúng ta tốn thời gian cũng khá nhiều rồi, bây giờ quyết định thôi.
" Trần Vũ Phong thở dài ra vẻ đả kích ngươi chưa đủ nhưng không thể tiếp tục đả kích ngươi quá tiếc nuối rồi mà nói tiếp "Ông muốn tiếp tục đấu với tôi để rồi tốn thêm mớ tiền để trị cho đủ tám người hay là bỏ đi để chạy nhanh cứu chữa đồng đội, còn đở tốn một chút tiền.
"
Người đàn ông mặt sẹo nghe cậu nói vậy liền cảm thấy mình bị sỉ nhục, gã nghiến răng cầm thanh kiếm trong tay mạnh đến nỗi gân tay nỗi cả lên "Thằng phế vật như mày mà đòi sĩ nhục tao, nếu như không có hai đứa kia thì mày chẳng là cái gì cả.
"
"Đúng đó, ganh tỵ hả.
" Trần Vũ Phong không phản bác mà còn cười hùa theo.
Bị Trần Vũ Phong chọc giận hoàn toàn, gã ta không những không bỏ đi để cứu đồng đội mình mà ngược lại gã hét lớn rồi nhào đến giơ kiếm lên rồi chém xuống cậu.
Thanh kiếm ch xuống mặt, Trần Vũ Phong không những không chạy mà cậu công tay ra sau lưng sau đó từ không trung từ từ xuất hiện một thanh kiếm màu đen, cậu công người rút thanh kiếm ra phân nữa vừa vặn chặn thanh kiếm của gã mặt xẹo, dùng chân đạp lên chân gã rồi xoay một vòng tránh khỏi thanh kiếm sau đó dùng chân đá ngang vào lưng gã.
Cơn đau ở lưng khiến gã nghiên sang một bên, nhưng gã rất nhanh nhịn xuống tiếp tục cầm kiếm ch ngang, Trần Vũ Phong nhẹ ngàng lách người né ra sau lưng gã, cậu giơ chân đá vào khuỷ chân của gã khiến gã khuỵ xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Trần Vũ Phong đá xong liền lùi về sau một khoản vừa lắc đầu thở dài vừ phê bình "Đến đứng còn không vững thì sao mà đánh, ông anh à tốt hơn nên về rèn luyện lại đi.
"
Mạnh Kỳ cùng Như Yến đứng một bên nghe cậu cà khịa người khác mà kinh ngạc há hóc mồm, đây là ai vậy, chắc chắn không lhải Vũ Phong hiền lành tốt bụng mà họ biết đâu.
Đúng vậy từ khi đến thế giới này cậu chưa hề giở tiểu tính tình của mình ra, thật ra cậu rất độc miệng, tuy không phải loại nói liên tục khiến người khác tức chết nhưng cũng không khác mấy.
"Mày, mày.
" Người đàn ông mặt sẹo bị cậu nói cho tức điên, gã trợn mắt, tay cầm chặt thanh kiếm trong tay xung quanh gã bắt đầu thay đổi, một luồng sức mạnh nâu từ cơ thể gã tuông vào thanh kiếm, khiến thanh kiếm được bao bọc trong sức mạnh.
"Ái chà chà, dùng nguyên tố rồi nè.
" Trần Vũ Phong mở to mắt nhìn luồng sức