Trần Vũ Phong nhìn tình trạng thảm hại của đối thủ liền không đành lòng, nhưng cậu lại không thể kêu Đại Bạch dừng tay bởi vì một khi gã mặt sẹo chưa hoàn toàn ngất đi thì gã vẫn sẽ đứng dậy rồi nhào đến chỗ cậu.
"Nhìn tình hình một bên ăn hành thế này chắc không lâu đâu, cậu đừng xen vào.
" Như Yến nhìn tên mặt sẹo bị Đại Bạch đá lên đá xuống đến nỗi quần áo bị xé rách tơi tả con mắt đã hoàn toàn nhắm lại, bây giờ thứ trụ lấy gã chính là nguyên tố vay mượn.
"Đại Bạch biết chừng mực mà.
" Mạnh Kỳ vỗ vào vai cậu nói.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì sự chuẩn mực của Đại Bạch cũng quá đáng sợ đi, nhìn bộ dạng thảm không nỡ nhìn của đối phương xem, nếu không chết thì chắc chắn cũng phế hết nữa rồi.
"Meo.
" Lúc Trần Vũ Phong đang âm thầm trỉ trích Đại Bạch bạo lực thì nó kêu lên một tiếng lớn sau đó hoàn toàn dừng lại.
Lúc này ba người Trần Vũ Phong mới đi đến gần, thì ra Đại Bạch dừng lại không phải vì lòng trắc ẩn trỗi dậy mà là tên mặt sẹo đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự rồi, tứ chi gã gian rộng, quần áo thì rách rưới đến nỗi không thể che được cái gì, những vết móng vuốt chi chít khắp nơi trên người, đặc biệt hơn là bên mắt không có sẹo của gã hiện tại có thêm một vết trầy, vừa dài ngắn như vết sẹo bên mắt còn lại, nông sâu cũng giống nhau vừa đủ cho hai bên song song đối diện nhau.
"Quả là sự canh chuẩn hoàn mỹ.
" Mạnh Kỳ nhìn sự cân sứng này liền cảm khái.
"Quá xuất sắc.
" Như Yến cũng gật đầu khen ngơi, đây không phải quá tài tình sao, hai vết thương giống nhau như đúc không xê dịch một milimét nào.
Trần Vũ Phong đỡ chán, nghe lời khen của hai đồng bạn cùng với ánh mắt kiêu ngạo đầy tự hạo của Đại Bạch khiến cậu không biết nói gì nữa, chỉ đành bất lực mà mĩm cười đầy nuông chiều chứ sao nữa đây.
"Bộp, bộp, bộp.
" Tiếng vỗ tay từ bên trên cái cây cách nhóm bọn họ khá xa vang lên, bên đó đã nằm vào khu rừng vàng, nhưng khoảng cách xa như vậy mà người bên đó vẫn có thể vang lên tiếng vỗ tay vang dội như thế khiến ba người Trần Vũ Phong thoáng nâng cao tinh thần.
Ba người nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng vỗ tay sau đó nhìn thấy một thằng nhóc đội trên đầu một cái mũ len bên trên gắn hai vật hình tròn nhảy từ trên cây xuống.
"Dô, chào hai mỹ nhân cùng anh chàng đẹp trai.
" Thằng nhóc nhảy từ trên cây xuống sau đó lại nhảy lên cao một cái khoản cách giữ hai bên liền thu hẹp giống như dưới chân có gắn lò so vậy.
"Hai mỹ nhân, nhóc có nhìn nhầm không vậy ở đây chỉ có một cô gái mà.
" Trần Vũ Phong nhìn cậu nhóc chỉ cao đến vai mình liền nói.
"Không á, hai người đều đẹp mà.
" Thằng nhóc đưa tay chỉ Như Yến rồi chỉ sang cậu, sau đó khẳng định gật đầu.
Trần Vũ Phong nhìn ngón tay chỉ vào mình liền nghiến răng ken két "Anh đây là nam.
"
"A, nhưng đẹp vậy mà, da trắng bóc, tóc cũng cột.
" Thằng nhóc ngơ ngác lắc đầu ra vẻ không tin.
"Chết tiệt, do anh mày trời sinh không thể đen.
" Càng nghĩ Trần Vũ Phong càng tức, đều đã phơn nắng đến bong da như cuối cùng vẫn chẳng xạm đi được chút nào.
"Đừng tức giận, đừng tức giận cậu là đẹp trai, đẹp trai đó không hề giống con gái đâu.
" Như Yến thấy tình hình không ổn liền chen vào, mái tóc dài của cậu là do cô yêu cầu nếu vì chuyện này mà bị cắt thì quá đáng tiếc.
"Mới không phải! " Thằng nhóc nghe vậy liền lên tiếng phản bác nhưng chưa hết câu đã bị cái nhìn lạnh băng của anh chàng đẹp trai nhìn qua, nhóc liền không cam lòng mà gi nhỏ âm lượng chỉ còn một mình mình nghe thấy "Rõ ràng xinh đẹp vậy mà.
"
"Hừ, không so đi với nhóc con.
" Trần Vũ Phong hừ một tiếng rồi không để ý đến tgằng nhóc nữa.
Lúc này thằng nhóc cũng biết đều mà không nói nữa, nó quan sát ba người sau đó hỏi "Các anh, chị định vào rừng vàng phải không, để em dẫn đi, dù sao em cũng sống ở đây.
"
"Vậy được không.
" Như Yến hỏi.
"Không thành vấn đề.
" Thằng nhóc tự tin vỗ vào