Giọng hắn mơ hồ như đang nói mê, nàng biết thần trí của hắn lúc này đã muốn quay lại trạng thái điên cuồng như ban đầu, rồi lại có chút mơ hồ, bằng không hắn sẽ không một khắc trước còn bảo nàng đi, một khắc sau gọi nàng quay lại.
Thời điểm ý thức hắn mơ hồ mới thật sự là chính hắn, nhớ đến nữ tử kia.
Nàng muốn quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng trong đầu lại có một giọng nói vang lên ngăn nàng lại.
Không cần quay lại, thật sự không cần.
Nàng nhắc nhở chính mình suy nghĩ tới lời nói vừa rồi của hắn.
Người trong lòng hắn quý trọng nhất chính là Lang gia tiểu tỷ, hắn nói “Nàng” cút đi trong cơn đau đớn thống khổ.
Còn có, hắn đêm qua đối đãi với nàng cũng không hề tốt một chút nào.
Nhưng có điều, sự ghen ghét đố kỵ xem ra vẫn không chống cự nổi sự nhớ nhung trong lòng.
Nàng ngồi xuống bậc cửa, nương theo ánh nến chiếu đến nhìn xuống bàn chân mình, chân nàng đau nhói, đại khái là vừa rồi rồi chìm trong dòng nước đã bị cái gì đó cắt phải, thế nhưng đến giờ vẫn quên cả mang giày vào.
Dường như, đối mặt với tình cảnh hiện tại, một chút chuyện trọng yếu ngày thường cũng liền trở nên rất nhỏ nhặt.
Mùi hương hàn lan thổi tới trên người.
Linh nhi.
Nàng lại nghe thanh âm thống khổ của hắn từ trong gian nhà truyền ra.
Nàng biết, nếu hiện tại nàng bước tới trước mặt hắn, nói cho hắn biết nàng không phải người kia, hắn sẽ như thế nào, có lẽ là hắn sẽ kích động giết nàng ngay lập tức.
Nàng có một cảm giác mãnh liệt rằng hắn sẽ giết nàng.
Nàng không muốn chết, có ai đang yên đang lành lại muốn chết chứ? Nhưng nàng không hy vọng hắn nhận lầm nàng, nhưng cũng hy vọng nỗi thống khổ của hắn có thể giảm đi được vài phần.
Tâm tư thật mâu thuẫn tới cỡ nào.
Cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói: “Ta không biết nàng lúc trước hát cho ngươi nghe bài gì, nàng hát chắc là hay lắm.
Ta rất ít khi hát, trước kia mỗi lần cùng đồng sự trong sở nghiên cứu ra ngoài, ta phần lớn chỉ là ngồi nghe, rất ít khi hát.
Bài này có lẽ ngươi nghe sẽ không thích, nhưng đây là bài duy nhất ta có thể nhớ được lời, cho nên ngươi tạm thời chấp nhận đi”
“Mà cũng tốt, chí ít nếu như ta hát khó nghe, ngươi có thể vì thế đối với nàng ta giảm yêu thích đi vài phần”
Thanh âm hạ thấp cơ hồ khó có thể nghe rõ, nàng biết không nên để cho hắn nghe thấy, cho dù nghe xong hắn cũng không thể nhận thức gì được, nhưng vẫn là do nàng nói.
Lời này có lẽ là nàng nói với chính mình, chí ít cũng có thể khiến cho cõi lòng dễ chịu đi một chút.
Bàn tay nàng đau đớn, mồ hôi trộn lẫn cùng với nước suối dính vào người, bàn tay nàng thì nóng ran, nhưng trên người lại lạnh lẽo, cả người thật sự rất khó chịu.
Hít sâu một hơi, cố gắng lục lọi tìm kiếm ca từ trong trí nhớ.
Tốt nhất không gặp gỡ, sẽ nhất định không yêu.
Tốt nhất không quen biết, sẽ không cần phải nhớ.
Tốt nhất không làm bạn, sẽ không mắc nợ nhau
Tốt nhất không luyến tiếc, sẽ không hồi tưởng lại.
Tốt nhất không nên yêu, sẽ không bị vứt bỏ.
Tốt nhất không đối mặt, sẽ không cần gặp lại.
Tốt nhất không tổn thương nhau, sẽ không cần phải trả giá.
Tốt nhất không nên hứa, sẽ không phải thất tín.
Nhưng, vừa gặp liền hiểu nhau, làm thế nào có thể coi như không thấy.
Làm thế nào có thể chia tay với người vĩnh viễn, để cho chính mình không phải chết trong nỗi tương tư.
Cách một vách tường trúc lạnh lẽo, nàng có thể cảm thấy thanh âm thống khổ bên trong nhẹ nhàng, chậm chạp đi một chút; nàng cười, nghĩ muốn hát thêm lần nữa, nhưng cơn đau trên tay truyền đến khiến nàng không nhịn được than đau.
Nàng nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút.
“Linh nhi, có phải ta vừa làm nàng bị thương không?”
Giọng hắn đột ngột vang bên tai, nàng thở hắt ra, cảm thấy bàn tay đặt trên đầu gối càng lúc càng đau nhói, nàng trợn mắt rên một tiếng, hắn không biết đã từ lúc nào bước tới cạnh nàng, đang cúi người ở trước mặt nàng, bàn tay to đặt trên tay nàng, tay kia lại nắm chặt cây tiểu cung.
Trong mắt hắn vẫn như trước hằn lên tia máu, lại ẩn ẩn cất giấu một vẻ dịu dàng.
Nàng vốn tưởng rằng cây tiểu cung này khiến hắn lúc đó nhớ lại Thường phi, nhưng dường như không phải vậy.
Giống như cây tiểu cung này cùng người tên “Linh nhi” có quan hệ rất lớn, nếu không, hắn chưa chắc sẽ nhận lầm nàng thành người đó.
“Là do nàng tự tìm phiền phức, để ta chữa cho nàng, nàng nhịn một chút, chốc nữa sẽ hết đau.
Chẳng phải ta đã nói đêm nay nàng không được tới rồi ư!?”
Thanh âm của hắn trầm thấp thô bạo, nghiêm khắc trách cứ mà lại như che giấu cảm xúc vô cùng lo lắng.
Trong lòng nàng chua chát, hơi quay đầu đi, thừa nhận sự ôn nhu này không thuộc về nàng.
Nàng hiện tại cũng thật sự không thể nhúc nhích được, tâm trí hỗn loạn, cuối cùng thiếp đi.
Trong lúc thần trí mơ hồ, cảm giác như ngón tay của hắn điểm vào một chỗ nào đó trên cánh tay, có lẽ là điểm huyệt đạo cầm máu, sau đó cánh tay căng thẳng, là hắn đang băng bó miệng vết thương cho nàng.
Đột nhiên một tiếng nổ tung vang lên bên tai, nàng cả kinh mở choàng mắt ra, chỉ thấy một đoạn lan can bằng trúc đã bị hắn dùng tay phá nát rơi lả tả trên đất, hắn lựa trong đống lộn xộn ra một nhành trúc.
Bàn tay của hắn lúc đánh vào lan can đã bị thương, đang chảy máu, nhưng hắn cũng không thèm liếc mắt tới dù chỉ một cái, chỉ vùi đầu vào giúp nàng cố định xương cốt.
Ngón tay của hắn nóng đến mức dị thường, chạm tới đâu, da thịt của nàng đều nhịn không được khẽ run rẩy tới đó.
Sau khi đã giúp nàng băng bó thật tốt, hắn dương một ngón tay lên chỉ về phía ôn tuyền: “Đi mau! Nàng biết cách để ra ngoài rồi.
Ta sợ sẽ không kiềm chế được chính mình!”
Kiều Sở chấn động, lúc này mới chú ý tới một vết cắt khó coi trên cánh tay hắn đang chảy máu đầm đìa.
Nhớ tới thanh chủy thủ kia, lòng nàng trầm xuống, khóe mắt ẩm ướt, rồi lại nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.
Nguyên lai hắn lại giống nàng, dùng đến cùng một phương pháp kia để khắc chế