Ôm chặt chăn, Kiều Sở cố gắng quên đi sát ý vừa xẹt qua cổ họng của nàng___hắn muốn vặn gảy cổ của nàng! Độ ấm khi tay hắn vung lên kia tựa như vẫn còn vươn nơi cổ nàng.
Nàng nên cảm tạ nữ tử kia mới đúng, nếu không phải nàng nhẹ nhàng cười nói: “Ta tựa hồ là tới không đúng lúc”, Thượng Quan Kinh Hồng nhất định sẽ không bỏ qua mà truy sát nàng.
Một điểm khác đáng ăn mừng chính là, tối hôm qua thời điểm nàng thiếp đi, hắn tựa hồ đã tỉnh lại một lát, mặc vào bao khố của chính mình, lại thay nàng mặc vào tiểu y cùng bao khố.
Lúc này hắn đã khôi phục lại thần trí, hắn muốn làm cái gì, tựa hồ là không ai có thể ngăn cản được.
Nàng nhớ rõ vừa rồi hắn kêu một tiếng “Linh”, thì ra, người trong lòng hắn không phải Lang tiểu thư.
Nàng dường như lại biết thêm một bí mật nữa của hắn.
Nàng đã biết quá nhiều rồi, nàng đại khái là không thể sống được nữa.
“Thanh Linh cô nương, người liền nghe gia giải thích đi……..Nữ nhân kia người để ý làm chi!”
Cảnh Thanh đứng bên cạnh tựa hồ như chưa từng nhìn thấy nữ tử kia tức giận như vậy, liền cả kinh, vội vàng lên tiếng.
Cảnh Bình kéo đệ đệ của mình qua, trầm giọng mắng: “Câm miệng!”
Kiều Sở run nhè nhẹ, nhưng lại không biết là vì cái gì, vẫn chỉ có thể im lặng nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng hắn thâm ngưng như vậy.
Ánh mặt trời rong chơi ở bên ngoài, không thể chiếu vào bên trong phòng, cho nên trong phòng vẫn một mảnh lạnh lẽo, mà Thanh Linh cũng không thể giãy thoát khỏi hắn.
Hắn bắt lấy cánh tay Thanh Linh, ngăn nàng lại ở cửa.
“Kinh Hồng, ta cần phải trở về.
Ngươi cũng đừng trách cứ Thiết thúc bọn họ, không phải bọn họ kêu ta tới đây, ngươi hôm qua ra ngoài, lại là cái ngày kia, ta sợ ngươi gặp chuyện không tốt nên mới lại đây xem ngươi.”
Thanh Linh nói xong, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bàn tay hắn trên cánh tay nàng, hạ giọng nói: “Ngươi lôi kéo ta làm gì, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, thật đáng chê cười.”
Duệ vương khẽ nhíu mày, bàn tay to ngược lại đem tay nàng nắm chặt thêm vài phần: “Ta cùng nàng ta……không phải như nàng nghĩ.”
Kiều Sở cảm thấy mình thật sự là nên cười, chết đến nơi rồi, nàng còn dám cười.
Chăn hạ xuống, nàng cả người đều run rẩy, lại cố tình cười nhẹ ra một tiếng.
Bởi vì, trước đây mỗi lần xem TV hay đọc sách mà nhìn thấy tình cảnh như vậy, nàng luôn nhịn không được mà bật cười.
Lần này ứng trên người mình rồi, chẳng lẽ còn không cười?
Ta cùng nàng ta…..không phải như nàng nghĩ.
Một đêm hôm qua, hắn và nàng trong lúc đó đến cái chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Chẳng lẽ còn không phải?
Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, Duệ vương lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nàng chậm rãi ngưng ý cười.
Hắn đem nàng nhận thành Thanh Linh, cho nên, giữa bọn họ lúc đó quả thật không phải vậy, nàng có tư cách gì đi cười?
Tối hôm qua, nàng quả thật không nên quay đầu.
Hắn đã mất đi thần trí, nhưng nàng lại thanh tỉnh.
Nàng cũng biết người trong lòng hắn là ai.
Chỉ là nàng làm không được.
Hắn tự nhốt mình ở trong này, không một ai bên cạnh.
Nếu nàng đi rồi, lui ra khỏi địa lao kia đóng cửa lại, bỏ lại một mình hắn ở gian nhà trúc, hắn sẽ như thế nào? Đem chính mình đánh cho trọng thương, sau đó lại lần nữa ném mình suống suối lạnh?
Nếu hắn lại chết ngất ở trong nước, nàng còn có thể cứu hắn lần thứ hai sao?
Trước đó nếu nàng không đi nhầm vào đây có lẽ hắn đã chết rồi.
Nàng không muốn hắn gặp chuyện, nàng chỉ biết là, khi đối diện trước sự sống chết của hắn, những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Nàng thấy Cảnh Thanh đứng ở một bên dậm chân, oán hận nhìn chằm chằm nàng, cả giận nói: “Đều là tại ngươi………”
Phương Minh nhướn mày, liếc hắn một cái, hắn mới đè nén phẫn nộ ngậm miệng lại.
Nàng tự giễu cười cười, lại cúi đầu xuống.
Thanh Linh cũng nhẹ nhàng cười, ngưng mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Duệ vương: “Nàng là thê tử cửa ngươi, các ngươi………Ta hiểu, nhưng thật ra nàng đã nhìn thấy dung mạo của ngươi, việc này trước hết ngươi nên cẩn thận suy nghĩ phải xử lý làm sao mới tốt.”
Nàng lời còn chưa dứt, đã nghe Duệ vương cười lạnh một tiếng: “Giỏi cho một Trầm Thanh Linh