Nguyên lai, ở trong lòng hắn, nàng cái gì cũng không phải, chỉ vì muốn kiểm nghiệm chân tâm của người hắn yêu, hắn sẵn nàng đem nàng giết chết.
Nguyên lai, vô luận kiếp này hay kiếp sau, hắn cũng chưa bao giờ yêu nàng.
Nàng biết nếu Tần Ca có được Lâm Vũ, hắn cũng sẽ không quen nàng ba năm.
Đáng tiếc, cho dù tối hôm qua nàng biết người hắn yêu là Thanh Linh, nhưng nàng vẫn lựa chọn cứu hắn.
Quả nhiên kẻ nào động tình, kẻ đó liền xong đời.
Nàng lạnh lùng nhìn lại Cảnh Bình, nhẹ nhàng nói: “Cảnh tiên sinh, cảm ơn lòng thương hại của ngươi, nhưng ta không cần.
Việc do ta làm sai ta tự mình gánh vác.”
Duệ vương căn bản vẫn đang còn dằn co cùng Thanh Linh, nghe vậy, đuôi mắt hơi xẹt qua nàng.
Thanh Linh đang nhìn Duệ vương, nhận thấy hắn nhìn Kiều Sở, khẽ thở dài, cười khổ: “Công chúa, ta bình sinh ghét nhất chính là cảnh giết chóc.
Tính mạng của ngươi ta không có quyền quyết định, nhưng hôm nay, ngươi…………”
Nàng thản nhiên hỏi lại: “Cho dù chuyện phát sinh giữa bọn ta không cùng ngươi quan hệ, cho dù ngươi từ bi cho nên không muốn lấy cái mạng này của ta, nhưng ta đã biết những chuyện không nên biết, cho nên hôm nay khó thoát khỏi cái chết, có đúng không?”
Thanh Linh ngẩn người ra, có chút nổi giận: “Thỉnh tôn trọng một chút! Ngay từ đầu là do ngươi làm sai, lẽ ra ngươi không nên đến đây!”
Cổ họng tê rần, mũi kiếm lại cứa sâu thêm vào da thịt, người Kiều Sở run lên, chỉ nghe Thượng Quan Kinh Hồng nhẹ giọng nói: “Ai cho phép ngươi nói nàng như vậy.”
Nàng nghe ra vẻ khinh đạm cùng sát ý lạnh lẽo trong thanh âm của hắn.
Lần này, thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng.
Có điều, mặc dù trong lòng nàng đã đau đến mức tê tái, nhưng vết thương trên cổ ngược lại giờ phút này lại không đau.
Nàng cũng không thèm nhìn hắn, chỉ thản nhiên nhìn Thanh Linh: “Thanh Linh tiểu thư, ngươi nói do ta làm sai, nhưng đúng ra ta không phải sai khi đến nơi không được đến, mà là sai khi ngày đó ta tham gia vào thi đấu tuyển phi của hắn mới đúng! Ta lại sai ở chỗ, ta không nên một mực cố gắng cứu sống nam nhân của ngươi! Ta sai ở chỗ, khi hắn đem ta nhận lầm thành ngươi, nhưng ta vẫn để cho hắn ở bên trên ta!”
“Ta sai, chỉ sai ở chỗ ta thương hắn…………..” Nàng cười nói.
Màu sắc trong mắt Thanh Linh thay đổi, theo bản năng lùi về phía sau từng bước, nhưng lần này không bị ngăn bản bởi lực bàn tay mạnh mẽ, Duệ vương không biết là từ lúc nào đã nới lỏng kiềm chế đối với nàng.
Hắn lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Sở, Kiều Sở ngồi ở mép giường, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống bàn chân trần của chính mình.
Ánh mắt của hắn cũng nhìn theo rơi xuống trên chân nàng, con ngươi sắc bén cũng lập tức đổi màu.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo thật xinh đẹp, trên chân vẫn còn lưu lại chút vết máu nhợt nhạt, tựa hồ là bị cái gì đó cắt qua, vẫn còn rướm một ít máu loãng, chưa có kết vảy, làm cho bàn chân xinh đẹp kia biến sắc ảm đạm.
Thanh Linh trong lòng khó hiểu, nhìn đến Duệ vương lúc này mặt mày tối sầm giễu cợt nói: “Công chúa sao có thể nói như thế được! Khi đó cứu ta, theo như Kinh Hồng thoáng nhìn qua, là bởi vì công chúa tưởng ta là Thượng Quan Kinh Hạo nên mới cứu không phải sao.”
Kiều Sở gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng sau đó ta nhận ra cái bớt trên người ngươi, mà thời điểm ngươi đem ra nhận lầm là Thanh Linh cũng đã nói ra thân phận của ngươi, ta kỳ thật cũng rất kinh ngạc, nhưng vì cái gì còn muốn cứu ngươi! Nếu như ta là người của Thượng Quan Kinh Hạo, lẽ ra nên để ngươi chết đi mới đúng.”
Cảnh Thanh nghe vậy giận dữ phản bác: “Tại trong địa lao có cơ quan, ngươi không thể nào thoát ra ngoài, cho nên ngươi sợ nếu gia chết ngươi chỉ có thể ở lại trong này, đợi tới lúc chúng ta đi vàophát hiện sẽ không buông tha cho ngươi!”
“Ồ, nếu như nói như vậy, hiện tại không lẽ các ngươi đều tính sẽ buông tha cho ta sao?” Kiều Sở cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm dịch ra một chút: “Vậy thật là tốt a, ta cũng chưa có muốn chết đâu.
Hay vẫn là nói, các ngươi có thể thay gia của các ngươi làm chủ mà tha cho ta một mạng?”
Cảnh Thanh tức giận tới mức máu nóng bốc lên đầu, chỉa tay về phía nàng, một câu cũng không thể nói được.
Cảnh Bình cũng nổi giận, quát khẽ: “Cảnh Thanh, ở đây khi nào thì tới phiên ngươi xen mồm!”
Mũi kiếm ở trên yết hầu nàng hơi hơi chấn động, Kiều Sở từ từ đưa mắt nhìn Duệ vương, nhẹ giọng nói: “Cửa lao này ta không biết mở, nhưng ngươi thì biết; lúc ngươi tưởng ta là Thanh Linh, ngươi cũng biết Thanh Linh có thể mở cơ quan này, nhưng ngươi nói xem, ta lúc đó có thể hay không thừa dịp lúc ngươi thần thức không rõ, nói chân của ta bị thương, không thể động đậy, muốn nhờ ngươi bế ta qua đó giúp ta mở cửa? Nếu lúc đó ta nói như vậy, ngươi có thể giúp ta mở hay không?”
Duệ vương không phản bác lại nàng, ngược lại cười, thanh âm cũng nhẹ đi vài phần: “Lần này ngươi nói rất đúng! Ngươi cố gắng mạo hiểm như vậy, bổn vương muốn xem ngươi rốt cuộc muốn cái gì trên người vổn vương! Nếu bổn vương chết, ngươi liền không thể lấy được vật gì!”
Kiều Sở biết, nếu Thanh Linh không muốn lấy mạng của nàng, nếu lúc này nàng trả lời được, nàng có lẽ còn có một cơ hội sống.
Dù sao, ở trước mặt hoàng đế, nàng còn có giá trị để lợi dụng, nếu không nàng nhất định không thể sống…………
Khẩn cầu, lấy lòng, đều không có tác dụng.
Người nam nhân này có thể vì nàng cầu xin tha thứ mà buông tha cho nàng sao?
Không, tuyệt đối sẽ không.
Một hồi dằn co cuối cùng lại đem đề tài chuyển sang vấn đề lợi ích, như vậy cũng tốt.
Nếu nàng nói cho hắn biết là nàng thương hắn, hắn sẽ không tin, không đúng, phải là nói đối với tình yêu của nàng, hắn xem thường mới đúng.
Có điều, vì cái gì khi đối mặt với chút hy vọng mỏng manh có thể giúp nàng giữ lại cái mạng này, mà lòng nàng vốn đã đau rồi vẫn có thể đau thêm? Mỗi một câu nói đều như rút hết toàn bộ sức lực của nàng.
Nàng cười cười, thuận tiện nhìn cái chăn trên người, nói: “Đúng vậy, ta nhớ ngươi đã từng nói qua, có những thứ không thể vô duyên vô cớ mà tìm đến.
Ta làm việc này là vì muốn cầu ngươi cứu mẫu tộc của nương thân ta.
Bên kia đang xảy ra giao chiến, bộ tộc của bà có thể sẽ thua, mà hậu quả xấu nhất chính là……….toàn bộ người trong tộc bị tàn sát.”
Đuôi mắt Duệ vương nhíu lại, trong mắt xẹt qua ý châm chọc: “Sao,