Hoa viên Duệ vương phủ.
Cũng không cần hạ nhân Duệ vương phủ dẫn đường, thái tử cùng Phương Kính chỉ hỏi đường đến phòng bếp, sau đó hai người liền theo phương hướng được chỉ dẫn mà đi.
Thái tử thản nhiên hỏi: “Vì sao phải mượn cớ để ra ngoài?”
Phương Kính hỏi lại: “Người không phải cũng đã chú ý tới rồi hay sao?”
Thái thử hơi gật đầu: “Thái độ của phụ hoàng đối với Kiều Sở có vẻ rất kỳ quái.”
“Hoàng thượng biết điện hạ không thích Thường phi, mà hắn lại yêu thương điện hạ, cho nên ngày thường cũng kiêng dè không đề cập gì tới Thường phi, nhưng vừa rồi lại nhắc đến.
Kia chỉ có thể chứng minh, lời vừa rồi của hoàng thượng là xuất phát từ chân tâm, nhất thời đã quên đi che giấu cái gì.”
“Kiều Sở lúc nhỏ từng đến Triêu Ca, lại được Thường phi cực kỳ yêu thích, hoàng thượng gần đây tựa hồ đối với Thường phi thái độ như có chút biến hóa, dường như là nhớ đến nàng, cho nên đối với Kiều Sở cũng có chút quan tâm.
Vừa rồi ở trước cửa Duệ vương phủ, hoàng thượng nghe được Kiều Sở bị bệnh, liền nói với Duệ vương: đi xem cái nha đầu kia.”
“Nếu đối với những công chúa bình thường, cách xưng hô nha đầu này đã gọi là có chút tế nhị, nếu là lúc trước, người nói xem hoàng thượng có thể hay không sẽ gọi như thế?”
“Kính, ý của ngươi là gì?”
Phương Kính từng chữ từng chữ nói: “Nàng là quân cờ có mối quan hệ ràng buộc với hoàng thượng và Duệ vương, người vẫn là không nên bỏ qua quân cờ này.”
Thái tử thu lại ánh mắt: “Nàng đã lựa chọn Bát đệ, nhưng đương nhiên cô tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, chỉ có điều là không phải hiện tại.
Tương lai sau khi cô đăng cơ đế vị, nàng sẽ phải đi theo cô.”
“Không, ‘không buông tha’ này phải là hiện tại mới được.
Tuy chúng ta không thể dùng nàng để thu lại tin tức trên người Duệ vương, nhưng nếu chúng ta dùng nàng để ly gián tình cảm giữa hoàng thượng và Duệ vương thì thế nào? Duệ vương không phải vẫn muốn có được sự tín nhiệm của hoàng đế sao? Hắn biến mình thành một quân cờ của hoàng đế, hảo hảo chờ hoàng đế tin tưởng hắn không tồn tại cái tâm muốn tranh đoạt vương vị? Nếu điện hạ có thể khiến cho Duệ vương chán ghét nàng, thậm chí chán ghét tới mức không muốn dùng nàng như một quân cờ nữa, đến lúc đó, hoàng thượng sẽ nhận ra ‘thâm tình’ của Duệ vương bất quá cũng chỉ có như thế, hắn lúc đó có thể hay không sẽ đối với Duệ vương nảy sinh hoài nghi? Nếu như vậy, chúng ta không những có thể phục thù nàng một chuyện ngày đó, hơn nữa còn có thể hao tổn đến Duệ vương, chẳng phải là rất tốt sao?”
Thái tử chăm chú nhìn Phương Kính một lát, thản nhiên nở nụ cười: “Ngươi thật thông minh! Ngươi muốn ta lúc này thừa dịp tới phòng của Kiều Sở, có phải không?”
Phương Kính cười khẽ: “Nàng nếu đã không chịu làm quân cờ của người, chúng ta phải khiến nàng muốn thoát ra cũng không được, lúc này chính là một cơ hội.
Phương Minh hiện giờ có lẽ là đang tới phòng của nàng để truyền lời của hoàng thượng.
Nếu nàng muốn đi, sẽ trang điểm thay trang phục, nếu nàng không đi, ngược lại sẽ ở lại trong phòng.
Phương Minh phải trở về bẩm báo lại với hoàng thượng, cho nên sẽ không nán lại lâu trong phòng làm gì.
Sau khi Phương Minh rời đi, điện hạ sẽ lập tức đi vào, chế ngự hai nha hoàn của nàng, còn ta sẽ nghĩ cách dẫn Phương Minh trở về, để cho hắn nhìn thấy người cùng Kiều chủ tử có cử chỉ thân mật……….”
“Người nói xem, Phương Minh lúc đó có bẩm báo lại với Duệ vương không? Vốn, điện hạ là theo hoàng thượng tới đây, vì vậy người sao có thể dám không chút kiêng kị gì mà đến phòng của sườn phi, trừ phi người vẫn luôn tưởng nhớ đến nàng, đối với bệnh của nàng lo lắng cực kỳ.
Duệ vương mặc dù coi nàng như một quân cờ, nhưng đối với nàng cũng có một loại tình cảm trúc mã, đến lúc đó, hắn còn có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân không trinh tiết như thế sao?”
“Đúng vậy.
Như thế…..quả là rất tốt!”
*****
Phòng ngủ của Kiều Sở.
“Chủ tử, thân thể người……..Người thật muốn ra ngoài đó thật sao?” Tứ Đại lo lắng hỏi.
Mỹ Nhân không lên tiếng, cầm lấy lược, giúp Kiều Sở trang điểm.
Kiều Sở đáp: “Ta vừa rồi có nói qua với Kiều Mi, nếu thái tử biết chuyện ở văn lâu, nhất định sẽ nghĩ không tốt về nàng, hơn nữa còn nói Duệ vương đối với ta rất tốt, kỳ thật cái này chỉ là giả, chỉ có thể dùng tạm thời để hù nàng mà thôi.
Nhưng cảm tình của hoàng đế đối với ta lúc này, bất kể là thật hay giả, ta cũng không thể không tiếp nhận.”
“Hắn đã có lòng phân phó Phương tổng quản tới đây báo lại, ta nếu không qua đó, đối với