Kiều Mi trên mặt nóng lên, khi Duệ vương nâng nàng dậy, chỉ cảm thấy được bàn tay của nam nhân đỡ nơi thắt lưng nàng thật ấm áp lại hữu lực, nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên thấu qua ngoại bào chạm vào da thịt nàng.
Mà hắn lại rất hiểu lễ nghĩa, rất nhanh liền buông nàng ra, hỏi nàng có chỗ nào không ổn hay không.
Nàng cảm tạ hắn, cười lắc đầu.
Mâu quang hắn trầm xuống, lại mở miệng trách mắng hai nha hoàn kia, nàng bèn mở lời thay hai tiểu nha hoàn kia cầu tình.
Kiều Dung ở bên cạnh tức tối dậm chân.
Hắn cũng không để ý đến, chỉ nói: “Thái tử phi đi thong thả, Kinh Hồng trước tới phòng bếp một chuyến, sau đó lúc dùng bữa sẽ uống vài chén rượu bồi tội với thái tử phi.”
Nàng cười đáp: “Bát gia nhanh đi thôi, bồi tội gì đó tuyệt đối không cần đâu.”
Lúc này, một trong hai tiểu nha hoàn tông phải các nàng sợ hãi nói: “Nương nương, đây là vật gì đó người vừa đánh rơi?”
Nàng ngẩn ra, chỉ thấy nha hoàn kia nhặt một cái bình sứ từ mặt đất lên, run rẩy đưa cho nàng.
Ánh mắt Kiều Mi sắc bén, vừa nhìn thấy kia đúng là chiếc bình sứ đựng độc dược, sắc mặt liền tái nhợt, nàng đoán là vừa rồi va chạm cho nên mới từ trong lòng ngực rơi ra.
Duệ vương chính là cao thủ dụng dược, nếu lúc này nói với hắn cái gì thật sự là không ổn, cho nên chỉ có thể bất động thanh sắc, đưa tay tiếp nhận.
Mà sự chú ý của Duệ vương tựa hồ không nằm ở chiếc bình sứ kia, chỉ chăm chú nhìn nàng một lát, còn nói một câu: nếu nàng có chút điểm nào không ổn, có thể sai Bích Thủy đến xem cho nàng một chút.
Nàng vội nói không cần, hai người lại khách sáo vài câu, nàng cáo từ đang chuẩn bị rời đi, bất chợt qua khóe mắt lại nhìn thấy một thân ảnh đang bước tới, nàng giật mình, hô nhỏ một tiếng, thân mình lảo đảo muốn té sang một bên.
Duệ vương vốn đang đi ngang qua bên cạnh người nàng, nghe được tiếng hô, động tác hắn cực nhanh, nghiêng người một cái đã đem nàng ôm vào trong lòng, nhíu mày nói: “Vừa rồi có thể là đã va chạm tới chỗ nào rồi, thái tử phi tốt nhất nên theo Kinh Hồng qua kia để Bích Thủy kiểm tra một chút”
Nàng nói không có việc gì, tuy lúc hắn ôm nàng vào ngực, hơi thở thơm mát của nam nhân này có chút khiến cho tâm trí nàng mê loạn, nhưng nàng rất nhanh liền thu lại tinh thần, tránh khỏi lồng ngực của hắn, khóe môi dâng đầy ý cười, nhìn về phía nữ tử đứng ở hành lang gấp khúc.
Nữ tử đứng ở hành lang gấp khúc chính là Kiều Sở.
Nàng bất động thanh sắc vẻ khiêu khích, chỉ thấy Kiều Sở tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt đột nhiên đảo qua.
Nàng nhìn theo ánh mắt của Kiều Sở, nhất thời giật mình kinh hãi.
Ở một chỗ sâu bên trong hoa viên, thái tử đang bước tới, thật không biết là hắn có nhìn thấy một màn vừa rồi hay không.
Nàng giả bộ như không nhìn thấy thái tử, nhưng có hơi hơi xuất thần, lại tựa hồ như bị Duệ vương cảm thấy được, ánh mắt nhìn qua nàng, rồi lại tựa hồ như cũng không nhìn thấy thái tử, ánh mắt chỉ rơi xuống trên người Kiều Sở.
Kiều Sở nhìn thấy cảnh hai người thân mật, nhưng vẻ mặt không một chút thay đổi, mỉm cười thong thả bước tới.
Lúc này, một đạo thanh âm từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến: “Thái tử phi không bị thương chứ?”
Nàng cả kinh, đã thấy Lang Lâm Linh lúc này đang dẫn theo một đám tỳ nữ mang theo giỏ thức ăn từ phòng bếp đi ra, thản nhiên nhìn nàng cùng Duệ vương.
Lang Lâm Linh này cũng không phải loại người có thể trêu chọc! Lòng nàng hơi nặng trĩu, trên mặt lại cười nói: “Lang muội muội có tâm, ta không cẩn thận suýt ngã, cũng may là có Duệ vương đỡ giúp.”
Duệ vương gật gật đầu, nhìn Lang Lâm Linh: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi?”
“Nương nương không có bị làm sao thật tốt quá” Lang Lâm Linh quay lại nhìn Duệ vương, cười đáp: “Đã chuẩn bị xong.”
Lúc này, Kiều Sở dẫn theo Tứ Đại cùng Mỹ Nhân đi đến, cùng mọi người làm cái lễ chào hỏi.
Lang Lâm Linh hỏi tình trạng sức khỏe của nàng, Kiều Sở chỉ nói thân thể đã khỏe lên rất nhiều, Lang Lâm Linh mới gật đầu, xong lại kêu nhỏ một tiếng, nhìn về phía trước cúi đầu một cái: “Điện hạ cũng tới.”
Thái tử bước đến, cười nói: “Cô cũng học theo Bát đệ, đang làm một cái tiểu đồng phụ mang thức ăn lên.”
Hắn đảo mắt một lượt, còn nói ở phía xa xa tựa hồ nhìn thấy nàng ngã, nàng vội nói không có chuyện gì, hắn gật đầu, lại thản nhiên nhìn Kiều Sở: