“Nga, chúc mừng cái gì?” Duệ vương liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Chỉ là Kiều Sở đoán thôi, nếu nói không đúng hoặc là không trúng ý của gia, chỉ sợ gia nghe lại cười cho.”
Nam nhân hừ một cái: “Đừng nhiều lời vô nghĩa.”
“Hoàng thượng là càng lúc càng xem trọng gia, thậm chí có ý muốn gia gánh trọng trách lớn, cho nên mới phái hai người kia lại đây.
Nếu hắn có ý muốn giám thị gia, liền sẽ không dùng một cái cách công khai thế này, vả lại gia nếu ngầm mưu tính cái gì, chuyện đó cũng không phải chỉ hai gã nô tài có thể dễ dàng điều tra ra được.
Kiều Sở nghĩ hoàng thượng phái bọn họ đến đây, nếu nói là đến giám thị thì chẳng thà nói là đến để nhắc nhở thì đúng hơn, hoàng thượng tín nhiệm gia, muốn nhắc nhở gia đừng phụ sự tín nhiệm của hắn.”
“Kinh hồng, ngươi ở đây đang làm cái gì, trẫm đang nhìn người đó.” Nàng nói xong, vội đình chỉ: “Kiều Sở lỡ lời.”
Mí mắt Duệ vương rủ xuống, nhàn nhạt nói: “Nói tiếp.”
“Cái này là thứ nhất, thứ hai là, tuy nói trên đời này chẳng có vách tường nào mà không có vết nứt (không có cái gì là bí mật tuyệt đối) nhưng tin tức ở Duệ vương phủ có thể truyền vào trong cung chung quy cũng không nhiều lắm, hoàng thượng đưa hai gã nội thị tới nơi này, hoàng thượng có thể biết được một số tin tức mà hắn muốn biết.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như, sườn phi của Duệ vương bị bệnh, sau đó đêm tân hôn ngày thứ ba liền ngủ lại phòng của sườn phi.”
Duệ vương sau khi nghe xong, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nàng cười cười: “Là Kiều Sở nhiều lời rồi, mối quan hệ này gia so với ai khác chính là người rõ ràng nhất.”
Duệ vương vẫn không lên tiếng, tiện tay cầm lấy một chén trà.
Nàng kiềm nén một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đi qua, đưa tay đè ấm trà lại: “Trà lạnh uống không tốt.”
Hắn cũng không cãi lại nàng, hơi hơi mị mâu, xem nàng lấy đá đánh lửa cùng bếp lò trong khay trà ra.
Đá lửa va chạm vang một tiếng, ánh lửa ấm áp khẽ bùng lên.
Hắn đêm nay muốn đi ra ngoài, cho nên tất cả nha hoàn hộ vệ ở bên ngoài hẳn đều là do ám vệ cải trang thành, thuận tiện ra vào mà không ai phát hiện ra.
“Nếu không phải tình hình đêm nay có chút đặc thù thì ta đã gọi người đi đổi lá trà rồi.” Nàng nói xong, đem nước trà đã được hâm nóng đưa cho hắn.
Lò lửa có khói nhẹ bốc lên.
Hắn liếc mắt nhìn chén trà đang bốc hơi nóng, đưa tay tiếp nhận.
Cổ họng nàng đột nhiên hơi ngứa ngứa, nàng cuống quít nghiêng người hắt xì một cái.
Lúc ấy mới ý thức được chính mình chỉ mặc độc một chiếc áo đơn, đang muốn đến gần tiểu tháp lấy kiện áo choàng choàng thêm, chợt trên lưng căng thẳng, nàng sửng sốt, đã bị hắn kéo lại ngồi xuống trên đầu gối hắn.
Nàng nhất thời cứng người, không biết phải làm sao.
Bàn tay to lớn của hắn gắt gao kìm chặt nàng, thanh âm theo trên vai nàng truyền đến: “Không phải lạnh sao, đừng động đậy.”
Nàng cười khổ, chút ôn nhu này của hắn thì tính là cái gì, cũng chỉ là chút sủng ái cưng chìu ngẫu nhiên đối với bất kỳ nữ nhân nào thôi, phải không?
Nàng cứng người ngồi trong lòng hắn.
Hơi thở ấm áp xen lẫn với mùi hương thanh mát vương trên áo bào của hắn bao trùm lấy nàng, khiến nàng có chút choáng váng, chỉ nghe hắn nói: “Kiều Sở, ngươi khi còn nhỏ dung mạo rất xinh đẹp.”
Nàng ngạc nhiên nhưng ra vẻ như không để ý, cười nói: “Người ta nói nữ tử mười tám biến, lớn lên biến dạng cũng không phải là điều gì kỳ quái, năm xưa chỉ mới bốn năm tuổi ai có thể đoán được sau này sẽ thế nào?”
Trực giác mách bảo nàng không nên nói cho hắn biết Tuyệt nhan đan, nếu có một ngày nàng khôi phục lại được dung mạo, lúc ấy cần rời đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Ừm, quả thật đã biến dạng đi rất nhiều, nhưng lại thông minh hơn rất nhiều, giống như là thay đổi cả con người vậy.
Cái này thật sự không tồi, ta thích cùng người thông minh nói chuyện.”
Nàng càng kinh ngạc hơn nữa, tuy nàng biết hắn sẽ không dễ dàng tin vào chuyện ma quỷ thần thánh, nhưng nếu để cho hắn phát hiện ra điểm đầu mối gì, biết được nàng không phải là Kiều Sở chân chính, tuy rằng nàng từng cứu hắn một