Nàng nghe lão Thiết bẩm báo: “Gia, hai người kia vẫn đang hành động, có điều động tác cũng không to tát gì, chỉ là đi đi lại lại trong phủ một chút.
”
Nàng vội vàng buông màn xuống, lại cảm giác được ánh mắt Duệ vương đang nhìn về phía màn trướng, thanh âm của hắn nhàn nhạt truyền đến: “Hai gã nội thị kia sẽ không làm cái gì cả, nhưng đề phòng vạn nhất, cho nên Cảnh Bình tốt nhất vẫn nên lưu lại đây một đêm.
”
Nàng khẽ kêu lên, tuy rằng nàng đến từ hiện đại, nhưng không có nghĩa là nàng có thói quen nửa đêm trượng phu thì ở bên ngoài còn mình thì ở cùng một nam nhân khác trong phòng như thế.
Nhưng nàng hiểu được tâm tư của hắn, nếu ban đêm xảy ra chuyện gì cần Duệ vương phải ra mặt, nói vậy trong phòng này tất nhiên phải có thêm một “Duệ vương.
”
“Thiết thúc, ta đêm nay mặc áo choàng màu trắng………”
“Gia, Thiết thúc biết được đó là màu mà Thanh Linh thích gia mặc nhất, cho nên đã sớm chuẩn bị đặt ở trong xe ngựa rồi.
”
Người trả lời là Cảnh Bình, ngữ khí cung kính mà lại mang chút tiếu ý.
“Làm càn.
” Duệ vương khẽ mắng.
Kiều Sở cười cười, nhưng trong lòng vẫn thấy ảm đạm, nàng cũng không ngờ tới trong miệng người nam nhân này cũng có thể nghe được những lời nói tựa tựa như thế.
Nghe qua dường như ẩn ẩn mang theo một tia nhỏ bé tầm thường.
Nguyên lai hắn cũng sẽ để ý đến những chuyện này nọ, cũng để ý đến người kia có thích hay không……Có điều, Thanh Linh tại sao phải trốn tránh hắn như vậy?
Trong lòng nàng khẽ tê rần.
“Thượng Quan Kinh Hồng.
” Nghe được tiếng bước chân đang bước dần ra phía cửa, nàng đột nhiên gọi hắn lại.
“Có việc gì ngươi có thể phân phó Cảnh Bình.
”
Thanh âm của hắn có chút không kiên nhẫn, tiếng bước chân cũng không hề dừng lại.
Nàng thản nhiên nói: “Việc này chỉ có thể nói cho mình ngươi nghe.
”
“Gia.
” Lão Thiết thấp giọng nói: “Cô nương cùng…….
đều đang chờ.
”
Kiều Sở cũng không nghe rõ lão Thiết nói cô nương đang cùng ai chờ, thanh âm của hắn giảm thấp xuống vài phần cho nên nàng không thể nghe rõ.
Nhưng nàng cũng rất rõ ràng, bọn họ cũng không có xem nàng như người một nhà.
Trong lúc nàng cười khổ, nghe được Duệ vương thản nhiên nói: “Kiều Sở, cho ngươi thời gian nửa chén trà.
”
“Ân.
” Nàng đáp, thấp giọng nói: “Gia, đó là một câu chuyện xưa.
”
Ngoài trướng, Duệ vương tựa hồ ngẩn ra, cười lạnh: “Thật có lỗi, nhưng bổn vương không rảnh nghe chuyện xưa của công chúa.
”
“Chỉ cần thời gian một phần tư chén trà nhỏ mà thôi.
”
“Kiều chủ tử, không bằng để cho nô tài thay gia nghe đi, khi nào gia trở về nô tài sẽ cấp gia_____” Cảnh Bình nhẹ giọng góp lời.
“Thượng Quan…….
.
”
“Nói!”
Duệ vương lạnh lùng đánh gảy lời nàng, thanh âm có chút kiềm nén tức giận.
“Chính xác là chuyện xưa về một binh sĩ.
”
Kiều Sở trợn mắt nhìn đỉnh màn, đem cái chuyện xưa kia đơn giản hóa nói: “Lúc trước có một binh sĩ đem lòng yêu một vị công chúa xinh đẹp kiêu ngạo, hắn muốn lấy lòng công chúa, vị công chúa đó nói, nếu ngươi có thể đứng gác ở bên ngoài phòng của ta cả ban ngày lẫn ban đêm chẵn được một trăm ngày, ta sẽ là của ngươi.
”
“Binh lính kia rất vui mừng, tuy rằng việc này không dễ dàng chút nào nhưng cũng coi như là có cơ hội.
Ngày ngày hắn đứng phục ở bên ngoài phòng công chúa, đứng dầm mưa dãi nắng, không nghỉ không ngủ, vô luận có biết bao nhiêu thống khổ hắn đều kiên trì, cứ như vậy mãi cũng gác đến ngày chín mươi, công chúa mỗi ngày mỗi đêm đều liếc nhìn hắn một cái.
”
Nàng dừng lại một chút, lại nghe được hắn lạnh lùng miễn cưỡng hỏi: “Sau thì thế nào? Hắn đứng tròn một trăm ngày, đạt được nguyện vọng?”
Ngoài trướng, thanh âm trào phúng của hắn hạ xuống, trở nên phá lệ trầm tĩnh, chỉ có vài tiếng hít thở vang lên.
“Không có, gác hết ngày thứ chín mươi chín, hắn đã rời đi.
”
“Không phải chỉ còn một ngày nữa thôi sao?”
Người lên tiếng là Cảnh Bình, hắn đột ngột thuận miệng nói, trong thanh âm có vài phần ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
“Đúng vậy, chỉ còn thiếu một ngày.
” Nàng cười cười: “Gia, chuyện xưa đã kể xong, gia đi đường cẩn thận.
”
*****
Đêm dài, Phi Thiên tự.
Ngôi chùa này là phụng thờ Vạn phật chi tổ, ban đêm hương khói vẫn lượn lờ.
Nó cũng nằm gần phủ của Trữ vương, Hạ vương cùng phủ Tần tướng quân trên đường lớn.
Một chú tiểu Sa Di vừa kết thúc buổi học từ chủ điện miếu đường đi ra