Bia đã được cấm quân thị vệ cắm xuống đất ở vị trí cách xa các vị hoàng tử hơn trăm mét, nhưng mà, vòng tròn bia ở bên trên giá giống như được thiết kế có cơ quan gì, cứ xoay tròn mãi không ngừng.
Hồng tâm theo đó cũng chuyển động, kể từ đó khả năng bắn trúng mục tiêu so với những tấm bia bình thường khó hơn gập mấy lần.
Tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là các vị hoàng tử tham gia trận đấu.
Nhưng không phải tất cả các hoàng tử đều như vậy, chỉ có thái tử cùng Hạ vương và Trữ vương mặc dù sắc mặt cứng lại nhưng cực kỳ trấn tĩnh.
Bốn mức thành tích….
Kiều Sở đột nhiên hiểu ra, mặc dù đều là những đứa con của hoàng đế, nhưng hoàng đế đối với những đứa con này văn võ tài trí như thế nào hắn đều biết rất rõ, biết ván kế tiếp sẽ là bốn vương tranh đấu, cho nên cũng đặt ra bốn mức thành tích như vậy….Nhưng vấn đề là, Thượng Quan Kinh Hồng chưa chắc đã sống sót qua trận này!
Trang phi cùng Lệ phi đều tách ra đi đến bên người Hạ vương và Trữ vương mà thấp giọng dặn dò, cỗ vũ.
“Gia, có thể nắm chắc được trận này hay không?”
Nàng nghe Lang Lâm Linh hỏi, tựa như đang cực kỳ lo lắng, nàng tuy biết Duệ vương tài trí mưu lược, nhưng lại không biết tài nghệ bắn cung cưỡi ngựa của hắn như thế nào.
Lang Tương không biết từ khi nào đã lại đây, thấp giọng cười nói: “Lần trước phụ thân ngươi trở về, hắn có nói ở trận chiến Tây Hạ lúc đó không thể cùng Kinh Hồng giết giặc chính là tiếc nuối của hắn.
Hắn nghe biên quan tướng lãnh ở đó đều nói công phu bắn cung cưỡi ngựa của Kinh Hồng là vô cùng lợi hại, ai cũng khen không dứt miệng.”
Sau khi nghe tổ phụ nói xong, lại thêm Duệ vương gật gật đầu trấn an nàng, cho nên Lang Lâm Linh lúc này mới nở nụ cười, theo tổ phụ đứng lui một bên.
Kiều Sở hơi nắm chặt tay lại, muốn hỏi mỗ Bát một câu thân thể hắn thế nào, còn chưa kịp hỏi đã thấy đám người Cảnh Bình toàn bộ đều vây xung quanh hắn, còn Lang Lâm Linh lại như cố tình liếc mắt nhìn nàng một cái…tựa hồ rất thỏa mãn.
Mỹ Nhân vốn đang cùng Tứ Đại nói chuyện, cả hai người bộ dáng cũng cực kỳ khẩn trương, lúc này đột nhiên hạ giọng nói: “Chủ tử đừng lo, bố trí bia như vậy đối với người nam nhân kia tuyệt không phải là vấn đề…”
Kiều Sở nhíu mày, Mỹ Nhân vẫn còn chưa biết người nọ hiện tại không thể vận công, nếu hắn gắng sức…………..
Nhưng mà, cái gì đến rồi cũng đến, rất nhanh, cấm quân thị vệ đã tiến lên lĩnh gia quyến của các vị hoàng tử lui xuống một bên ở một khoảng cách nhất định.
Sau đó Hạ Hải Băng hô lên một tiếng hiệu lệnh, trong lúc nàng còn đang lo lắng, đã nghe những tiếng “Sưu” của mũi tên bay xé gió vang lên không ngừng.
Tiếng vang cắt qua không khí, mũi tên bắn đi như mưa cắm vào những tấm bia phía xa xa.
Hiệp thứ nhất kết thúc.
Kiều Sở còn chưa kịp nhìn thấy mỗ Bát bắn tên đi, lúc này nàng trấn định lại tinh thần đi nhìn….Mà kỳ thật cũng không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng reo hò ầm ĩ liền nói lên tất cả!
Không có một chút trì hoãn nào, thái tử cùng Hạ, Trữ, Duệ vương cùng đạt được mức ưu, mà trong hơn mười vị hoàng tử cũng chỉ có bốn người này là đạt được mức thành tích đó.
Một vài vị hoàng tử khác sa sầm mặt, một số khác khẽ cười khổ, tự hiểu mình không thể so với những huynh đệ kia….Cha mẹ sinh con trời sinh tính, vốn mạnh hay yếu mỗi người đều đã định.
Lang Lâm Linh cực kỳ mừng rỡ, Tứ Đại hưng phấn vỗ tay, chỉ riêng Kiều Sở cùng đám người lão Thiết đã lo lại càng thêm lo.
Bởi vì chỉ cần nhìn kỹ liền có thể nhận ra hai chân Duệ vương đang khẽ run rẩy.
Lão Thiết cùng Phương Minh nhìn nhau, Cảnh Bình cắn răng, nghi muốn tiến lên đỡ Duệ vương….Hắn đã muốn chống đỡ không được nữa, nếu hiệp hai lại tiếp tục gắng gượng, tất sẽ bị thương nặng.
Mà hắn lại giống như bình thường, quay người nhìn mọi người một cái, ánh mắt nghiêm lại….Nàng hiểu được, hắn đã quyết định phải tiếp tục!
Nàng muốn tiến tới nắm lấy tay hắn, hai người bốn mắt đụng nhau, mà hắn cũng rất nhanh rời mắt khỏi nàng, chăm chú nhìn về một chỗ phía sau lưng nàng…
Tim nàng có chút thắt lại, nàng biết hắn đang nhìn ai, hay chính xác là nàng biết ai đang nhìn hắn, còn hắn nhìn đáp lại…Nhưng hắn tốt xấu gì cũng nên có phép tắc một chút chứ,