Lệ phi âm thầm kinh hãi trong lòng, qua chuyện bái tế Thường phi lần trước nàng còn tưởng Trang phi và Kiều phi tình cảm thân thiết, nhưng sao giờ Trang phi lại nói ra những lời như thế trước mặt hoàng đế? Có điều, nàng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám lên tiếng nói gì.
Nàng còn đang ngẩn người, lại nghe Trang phi nhẹ nhàng nói tiếp: chuyện trong xe ngựa ngày hôm qua…….Đứa nhỏ Kinh Hồng này trước nay vốn rất hiểu lễ nghĩa, tuyệt sẽ không làm ra chuyện…..
Hoàng đế nhíu mày lại, khẽ ho một tiếng.
Trang phi cũng là người thông minh, không nói thêm nữa.
Qua khóe mắt có thể thấy Trang phi cùng Lang hậu đang âm thầm trao đổi với nhau một ánh mắt.
Lệ phi thầm cười khổ, Lang hậu cùng Trang phi trước nay vẫn luôn tranh đấu với nhau thật sự là chưa có khắc nào ngừng nghỉ…nhưng từ lúc nào bọn họ lại phối hợp với nhau như vậy chứ?! Quả nhiên ở trong cung sẽ không bao giờ có địch nhân vĩnh viễn.
Đương nhiên, cũng sẽ không có bằng hữu vĩnh viễn.
Ở bên kia______
“Tạ ơn gia đã cho thiếp thân được chiêm ngưỡng một đường cung hoàn mĩ như vậy.”
Thanh âm của đám người cổ vũ vẫn dội lại từ bốn phía.
Ánh mắt khắp nơi đều sáng rực.
Kiều Sở muốn tránh ra khỏi lồng ngực của nam nhân, nhưng vòng eo vẫn còn hơi ấm…Nàng nhẹ nhàng nhìn bàn tay nam nhân vẫn còn đặt ở thắt lưng mình.
Duệ vương đang chăm chú nhìn nàng, con ngươi màu đen tựa như có chút thất thần, nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn dường như ngập ngừng một lát, sau đó liền giống như người bị điện giựt nhanh chóng buông tay ra.
Trong lòng Kiều Sở đem người này ra mắng thầm vài câu, hắn coi nàng là bệnh truyền nhiễm sao?
Ngoài mặt nàng vẫn nhẹ nhàng hành lễ trước hắn một cái, sau đó bước trở về bên cạnh Tứ Đại và Mỹ Nhân.
Khắp nơi là đủ mọi loại ánh mắt đang bao phủ lấy nàng…
Nàng cứu Đô Mã một mạng, mà Tứ Đại Mỹ Nhân thường mắng hắn vong ân bội nghĩa….Kỳ thực, Đô Mã ngoài mặt chỉ là dạy nàng chút công phu bắn cung cưỡi ngựa sơ sài thô thiển, nhưng ngầm bên trong lại thật sự nghiêm túc dạy cho nàng.
Nàng gọi hắn một tiếng sư phụ, hắn nói hắn không xứng đáng nhận, còn nói hắn là vạn bất đắc dĩ mới phải nhận lấy giáo chức ở trong tộc này thôi.
Nàng nói với hắn nàng hiểu.
Trên đời này ai cũng cầu cho mình một con đường sinh tồn, nào có ai sống dễ dàng gì………
Nghĩa khí là tốt, nhưng cũng không thể dùng đổi cơm ăn.
Bí mật này nàng không nói với bất kỳ ai khác, ngay cả với Tứ Đại và Mỹ Nhân.
Bởi vì nếu lỡ như không cẩn thận để lộ ra ngoài sẽ khiến cho Đô Mã gặp rắc rối.
Mà trừ phi đến lúc cần thiết, nếu không nàng cũng không đem tài nghệ của mình bộc lộ ra ngoài.
Tuy nói bản thân bị người ta chú ý cũng đã sớm thành thói quen, nhưng thật sự một đường bước từ chỗ Duệ vương trở về bên cạnh Tứ Đại Mỹ Nhân dưới ánh mắt của mọi người khiến nàng rất khó chịu……Nàng tự biết những người này trong lòng đều không ưa gì nàng.
Nhưng mặc kệ vậy đi.
Người có đôi khi nên đem những gì trong lòng nói ra, nếu cứ giữ trong lòng thật sự rất mệt mỏi.
Lang Lâm Linh nhìn nàng ảm đạm cười, nàng cũng cười đáp lại.
Lần này lại là rước lấy phiền phức…….
Mà mọi người đối với nàng có ý chê bai, nhưng ngược lại đối với Duệ vương lại hết lời khen ngợi…Khen hắn dám mạo hiểm cùng người khác bắn cung tên.
Dường như nam tử này không biết từ lúc nào so với thái tử đã không còn kém cỏi nữa, có lẽ là từ lúc hắn thỉnh chỉ hoàng đế xuất chiến Tây chinh….Huống hồ, so về diện mạo, thái tử là quý, là lãnh, còn hắn cũng là ôn nhu như ngọc, nếu gương mặt không bị hủy và chân hắn không bị tàn phế, quả thật sẽ là đối thủ nặng ký của thái tử.
Lúc này, Duệ vương đảo mắt nhìn đám người, ánh sáng trong mắt chợt tắt, lại nhìn về phía nàng vẫy vẫy tay, nàng cũng không nói hai lời bước lại chỗ hắn.
Hắn dắt nàng đi xuyên qua đám huynh đệ, bước tới trước mặt hoàng đế, hất vạt áo quỳ xuống, cất cao thanh âm: “Phụ hoàng, nhi thần có tội.”
Lần này, Kiều Sở đột nhiên có một loại ảo giác, như thế này quả thật giống như bọn họ đang yêu nhau say đắm vậy.
Hoàng đế thở dài một cái rồi nói: “Đứng lên đi, coi như đó