Thân mình liên tục xóc nảy, tiếng gió gào thét bên tai, cả người nàng giống như bị rút hết khí lực.
Sau lưng là một vòm ngực rộng kiên cố, khỏi cần nhìn nàng cũng biết là ai, cũng không khách khí với hắn làm cái gì, đem toàn bộ sức nặng trên người dựa hết vào hắn.
“Ngươi thật không biết khách khí.
”
Ngữ khí của hắn giống như tùy thời có thể đem nàng ném xuống bất cứ lúc nào, mà ngược lại cánh tay cường tráng lại ôm nàng sát vào hơn một chút.
Nàng yên lặng cười cười, nếu không phải nàng sợ ngã xuống đất thì nàng thật không muốn tiếp xúc với hắn gần như thế này.
Mùi hương có thể tan đi, nhưng cảm giác lại không lừa được người, nàng tổng cảm giác được trong ngực hắn còn vương lại mùi hương của Trầm Thanh Linh….
.
Nàng nhàn nhạt nói: “Thả ta xuống đi, ngươi như vậy………Trầm tiểu thư của ngươi sẽ không vui đâu.
”
“Nàng là nữ nhân rất hiểu chuyện.
” Hắn thản nhiên nói.
Nàng không nhìn hắn, chỉ mị mâu nhìn cảnh vật lướt qua trên đường, nhìn mặt đất bốc lên một tầng bụi mỏng.
Hơi thở ấm nóng của hắn lại phả lên đỉnh đầu nàng: “Ta vừa rồi gọi ngươi, vì cái gì lại bỏ đi?”
Nàng cười không phát ra tiếng, thản nhiên nói: “Vậy đổi lại, nếu ngươi nhìn thấy ta cùng người khác thân mật, ngươi sẽ làm thế nào?”
Hông truyền tới một trận đau nhức, hắn cũng vô thanh vô tức hung hăng xiết chặt eo của nàng, cánh tay giống như muốn đem hông nàng xiết đứt…….
“Ta sẽ giết hắn, sau đó sẽ tra tấn ngươi đến chết, đến thời điểm ta chết đi, hiểu không? Nhưng ngươi tuyệt không có khả năng đó.
” Thanh âm tàn bạo trộn lẫn với bụi đất, bay đến bên tai nàng.
Lòng nàng chấn động, thản nhiên cười ra tiếng……Bàn tay hắn đặt trên bụng nàng lại càng xiết chặt lại, nàng cắn răng chịu đựng thống khổ, mà hắn cũng không nói cái gì, phi ngựa vào sâu trong rừng.
Nàng ngẩn đầu nhìn lên trên trời, chợt nhận thấy ánh nắng đã bắt đầu thưa thớt, sắc trời tối dần.
Ánh sáng màu cam nhạt như trong một bức tranh, chiếu lên trên những tán lá tựa như những chiếc cầu vồng đầy màu sắc.
Nguyên lai là trời đã gần tối rồi….
Mẹ nó, hắn thật đúng là không có coi nàng là con người mà….
Bụng nàng lại càng đau dữ dội hơn, hắn đang đợi nàng tuyên bố đầu hàng, cho nên mới dùng đến cái biện pháp ti tiện này sao, nàng cắn chặt răng, khẽ hỏi lại: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi đối đãi với ân nhân của mình như vậy sao?”
Hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên kéo dây cương, hắc mã gầm nhẹ một tiếng liền dừng lại.
Hắn xoay người nàng lại, bắt nàng đối mặt với hắn…….
.
“Đó là hai chuyện khác nhau.
” Hắn nhìn nàng chòng chọc, ánh mặt trời như vậy cũng không thể xua đi được màu sắc u ám trong mắt hắn lúc này, bàn tay thô ráp to lớn bất chợt tóm lấy cằm nàng, hắn từng chữ từng chữ thô bạo nói: “Ngươi không phải thích nhất là trao đổi sao? Ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, nhưng nếu ngươi dám để cho ai chạm vào ngươi, giống như ngươi và Thượng Quan Kinh Hạo ngày trước, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
”
“Ta sẽ đem lời này ghi tạc trong lòng.
”
Ngực nàng nóng lên, tay hắn lại đặt bên trên nơi đẫy đà của nàng…
Kiều Sở nhíu mắt lại, không biết là do bị ánh mặt trời chiếu vào, hay là vì muốn né tránh ánh mắt tựa như đang rình con mồi của hắn….
Hắn đang nghĩ cái gì? Có phải là cho dù hắn không thương nàng nhưng nàng vẫn phải là của hắn?
Yêu cùng không yêu rõ ràng là có sự khác biệt, chính là ở chỗ, cho dù hắn biết Trầm Thanh Linh yêu người khác, nhưng vì hắn yêu cho nên vẫn quý trọng bảo vệ nàng ta, còn nàng thì cái gì cũng không thể…Ngay cả đưa ra một ví dụ cũng không được.
Kỳ thật, nàng cũng chỉ là đưa ra ví dụ mà thôi.
Bàn tay của hắn ấm nóng, nhưng tâm nàng thì lại trống rỗng, đột nhiên nàng lại nói không chút nào ngừng nghỉ: “Ta cũng không muốn cứ phải trao đổi mãi như vậy, là ngươi bức ta, ta cũng không muốn chết, ta còn muốn trở về gặp mẫu thân của ta, muốn tìm cho Tứ Đại và Mỹ Nhân một chỗ thật tốt, không cần phải theo ta phiêu bạt nữa, có một mái nhà, có thể dừng lại…Thế giới này rất rộng lớn, ta muốn đi