Hắn là người làm việc rất mau lẹ, nói xong, bàn tay khẽ vỗ vỗ đầu tóc nàng, lập tức ôm nàng chuẩn bị xuống ngựa.
Nàng biết hắn đang chuẩn bị đi săn, cho nên cũng không muốn nói thêm gì nữa tránh ảnh hưởng đến tiến độ.
Vừa rồi có chút không khống chế nói ra nhiều lời như vậy, hiện tại nghĩ lại lòng cũng có chút buồn cười, nhưng có thể đem nước mắt chảy khô được cũng là tốt rồi.
Nàng kéo cánh tay hắn, thản nhiên nói: “Ngươi mau đổi người khác đi, ta mệt, không nhúc nhích được, cũng sẽ không giúp gì được cho ngươi đâu.”
Nàng vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện về “Trán Phong”, mà trước đó cũng đã sớm dặn Cảnh Bình đứng nói với hắn.
Mất công hắn lại nghĩ nàng muốn tranh công……….
“Trận đấu trước có ai mà không phải chịu vất vả, lại chỉ có mình ngươi di nữ này càng lúc càng muốn được nuông chiều……..”
Dường như là từ lúc nàng mở miệng hẹn buổi tối gặp hắn trong doanh trướng, tâm tình của hắn trở nên tốt lên, lúc này lời nói trách cứ của hắn cũng có mang theo vài phần tiếu ý.
“Không được sao?” Nàng tự giễu cười cười, hỏi ngược lại hắn, lại nhìn thấy hắn hơi gật đầu, đáp: “Cũng được.”
Nàng ngẩn người ra, mà hắn đã lập tức ôm nàng nhảy xuống ngựa: “Trận này vốn đã không nghĩ sẽ để ngươi giúp cái gì, trận này đòi hỏi chính là công phu giỏi, thực lực của tổ Nhị ca rất mạnh.”
“Vậy sao ngươi không để Lang tiểu thư vào đi?.”
Nàng cùng hắn nói chuyện, mà hắn lại đặt mông ngồi xuống mặt đất đầy cỏ xanh mướt, nàng cũng bị hắn kéo nằm xuống bãi cỏ, đầu bị ấn lên trên đầu gối của hắn, nàng nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Gia muốn mang theo ai liền mang người đó vào.”
Hắn trả lời câu hỏi phía trước của nàng, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Không phải nói mệt sao, nghỉ ngơi một chút”
Nàng sửng sốt trợn tròn mắt nhìn hắn, nhưng lại đột nhiên bừng tỉnh, cười nói: “Tốt, có thể được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ ngự thú của ngươi rồi.”
Hắn lại cười nhẹ một trận: “Vốn nếu không phải bắn mũi tên kia thì công lực của ta đã muốn khôi phục rồi, nhưng hiện tại thì không được, có lẽ còn phải chờ thêm hai canh giờ nữa.”
Nàng cả kinh: “Nếu ngươi chưa hồi phục công lực thì quả thật tiếng sáo không thể tryền đi xa được, nhưng ít ra vẫn có thể gọi mấy con thú nhỏ ở gần đây, tập hợp chúng nó lại bất quá số lượng cũng có thể hơn được thái tử.”
Hắn không nói gì, hơi hơi đem đầu nàng dịch ra xa một chút, nàng căn bản đang mệt mỏi, đến cả đầu ngón tay cũng không thèm nhúc nhích, cho nên mặc cho hắn thao túng……Chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn rút một cây sáo nhỏ ở bên hông ra, sau đó lại đem đầu nàng dịch lại vị trí cũ.
Nàng càng thêm kỳ quái nhìn hắn, lại thấy hắn kéo căng khóe miệng, nói: “Lần trước trong gian nhà trúc…..Không ngờ một cái Bắc địa di nữ cũng có giọng hát tốt đến vậy, cứ tưởng di nữ thô bỉ, không tinh thông nhạc khí….., gia dạy ngươi thổi sáo, thấy thế nào?”
A? Nguyên lai là hắn có thể nhớ được sao? Nàng cười lạnh: “Cảm tạ, có điều Bắc địa di nữ bày đặt học đòi văn vẻ, có học cũng như không”
“Không quan hệ, gia dạy ngươi………”
*****
Trong rừng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khu đi săn của Duệ vương.
Trận đấu thứ ba này sắp hết giờ rồi, mà ngay tại thời điểm chỉ còn lại thời gian khoảng một chun trà, mọi người đã nhìn thấy thái tử và Hạ vương từ trong khu săn bắn bước ra, nếu trận này vốn chỉ có hai người này tham gia, hẳn là hiện giờ đã có thể phân được thắng bại.
Hạ vương săn được một con báo lớn cộng với hơn mười con động vật hoang dã khác, chiến lợi phẩm này tuy không phải là nhỏ, nhưng so với thái tử thì còn kém xa, bởi thái tử săn được chính là một sư một hổ, lấy sư – hổ dâng lên cho hoàng đế.
Hoàng đế quả thật rất vui mừng, mọi người lên tiếng chúc mừng, thái tử khiêm tốn hoàn lễ, còn Hạ vương chỉ lạnh lùng cười, hơi hơi mị mâu nhìn về khu săn bắn của Duệ vương.
Lang Lâm Linh lại không giống như mọi người dõi mắt trông chờ về phía đó, ngược lại nàng chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, đáy lòng lạnh lẽo, nhớ tới thái độ của Duệ vương đối với Kiều Sở……
Nàng đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua tiểu hoàng tử đã chỉ vào Kiều Sở gọi nàng là hồ ly.
Hồ ly? Hồ mị?
Từ khi nàng gả vào Duệ vương phủ, Duệ vương luôn đối với nàng hết mực yêu thương, hơn nữa trong ngày đại hôn đó, hắn đòi hỏi nàng hai ba lần, mà động tác lại cực kỳ ôn nhu, hết sức nuông chiều nàng.
Nàng lúc đó vì thấy hắn đối với mình