“Ý của ngươi là, thái tử cũng có thể sẽ đem xa giá của mình đổi thành xa giá của hoàng thượng, đến lúc đó mục tiêu Hiền vương tập kích sẽ là hoàng thượng, còn thái tử đã sớm biết, nhất định sẽ giả vờ xả thân cứu giá, binh phù dù sao còn chưa có rơi vào tay ngươi, đến lúc đó nói không chừng còn có thể đổi chủ?”
“Không.” Mỗ Bát lại cười, ngữ khí dần trở nên băng lãnh: “Kiều Sở, ngay thời khắc khi ta bắt đầu thỉnh quân Tây chinh kia, liền có rất nhiều thứ trở nên không dám chắc được nữa.
Ngươi đừng quên, bức hoành phi đặt ở Kim Loan điện đến bây giờ vẫn là để trống, nếu bên trên vẫn chưa có chiếu thư, ngộ nhỡ phụ hoàng gặp chuyện không may, ngươi nghĩ xem người kế vị sẽ là ai? Đối với thế cục ngày hôm nay, nếu ta là Nhị ca, ta sẽ nhân cơ hội lần này mượn tay Đại ca ám sát phụ hoàng, nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Hành thích vua! Kiều Sở chấn động, thân thể không ngừng run rẩy trong lòng nam nhân___
Hơn nửa ngày nàng mới nói được ra tiếng: “Nhưng đó là phụ thân yêu thương hắn nhất….”
“Cũng là chướng ngại vật lớn nhất của hắn.” Ngữ khí của mỗ Bát lại biếng nhác thêm vài phần, khẽ cười nói: “Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì, người hắn muốn giết cũng không phải phụ thân ngươi, hơn nữa, cũng không nhất định là hắn sẽ làm như vậy, có lẽ cũng có tâm tư nghĩ đến, nhưng cũng có thể là sẽ không làm.
Ngươi nói đó không phải là phụ thân yêu thương nhất của hắn sao, nếu ta là hắn…..”
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Kiều Sở ngẩn ra, tiếp lời: “Nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mỗ Bát không có lên tiếng, hơi thở của hắn nhàn nhạt đánh lên cổ nàng…Hắn thực bình tĩnh, không nóng nảy không vội vã, phong thanh nguyệt lãnh.
Nàng nghĩ đến từ nãy giờ, hắn dường như biến thành một con người hoàn toàn khác, khi bàn chính sự, hắn phán đoán cực kỳ nhạy bén, ý nghĩ của hắn, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nàng thử thăm dò, nói: “Nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ không hành thích hoàng đế.”
“Nếu ta là hắn, ta sẽ không hành thích? Nhưng, Kiều Sở, cái kia chỉ là giả thiết, ta vĩnh viễn không thể là hắn, hắn mới là hắn.”
Nam nhân lại cười một tiếng, mặc dù tiếng cười kia không có một chút vị tanh của máu, nhưng lại không hiểu vì sao vẫn khiến nàng run rẩy một trận, cảm giác sợ hãi bỗng dưng nảy sinh trong đáy lòng.
Đúng vậy, ai cũng không phải là ai.
Nếu trong tương lai Thượng Quan Kinh Hồng có cơ hội, hắn….Liệu hắn có hành thích hoàng đế hay không?
Tâm nàng đột nhiên lặng yên không một tiếng động sinh ra cái ý nghĩ này, lập tức khiến nàng một phen kinh hoàng, sau đó lại tiếp tục không một tiếng động lặng lẽ biến mất.
Hành thích vua, cũng chính là….giết cha!
Nếu là như vậy, nam nhân này thật có bao nhiêu đáng sợ……
“Vậy trên đường trở về ngươi tính làm thế nào?” Sau một lúc lâu, nàng hỏi.
“Hiện tại không ai biết được Nhị ca sẽ đem xa gia của ai đổi thành xa giá của hắn trong giả đồ, có thể là ta, cũng có thể là phụ hoàng, cũng có thể là người khác”, hắn nhàn nhạt nói: “Tùy cơ ứng biến thôi.”
Tùy cơ ứng biến, Kiều Sở tuyệt không tin người này như thế nào có thể tùy cơ ứng biến! Nhưng hắn đã không muốn nói nhiều, cho nên nàng cũng không muốn đi hỏi nhiều, nàng cũng thản nhiên nói: “Ngươi hết thảy phải tự mình cẩn thận!”
Nàng nói xong, ánh mắt lại rơi xuống mặt nạ sắt của hắn.
Bên dưới mặt nạ, ánh mắt hắn thâm trầm như đáy hồ nước sâu không thấy đáy, từ trước đến nay vẫn luôn ưu nhã xinh đẹp, nhưng lúc này trong mắt lại ẩn ẩn có chứa tơ máu khó có thể nhận ra.
Có lẽ là đêm khuya quá mức yên tĩnh, cho nên nàng bất giác đưa tay chạm vào mặt nạ của hắn….Cổ tay lập tức bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
Mỗi người đều có giới hạn.
Nàng nghĩ, có lẽ có nhiều việc hắn có thể cho phép nàng, nhưng trừ bỏ những việc đó ra, những cái khác liền không thể vượt quá giới hạn.
“Thật xin lỗi.” Nàng cười nói, không phải là nàng có ý trêu chọc giống như khi bọn họ ở trên xe ngựa, cũng không phải là muốn lấy lòng hắn cái gì, chỉ đơn giản là nàng muốn tháo mặt nạ của hắn xuống để hắn có thể chân chính nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Hắn lạnh lùng “Ừm” một tiếng, hơi hơi thả lỏng tay nàng ra, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dường như hắn cũng không thèm để ý đến nàng nhiều, không có đem quyển sách kia khép lại.
Nàng im lặng cẩn thận nhìn bản đồ chi chít xa giá, âm thầm giật mình một chút, Trầm Thanh Linh kia không thể nghi ngờ là một người cực kỳ thông minh, chỉ mới nhìn lén được thực đồ một lần trong tình thế cấp bách, vậy mà đã có thể đem từng chi tiết bên trong thực đồ vẽ lại.
Nhìn bản đồ hiện tại một đống hỗn độn, có thể khẳng định trí nhớ cường đại như vậy chỉ sợ là không có mấy người có thể làm được.
Tính ra cũng có không dưới một trăm chiếc xe ngựa, qua lại đi tới đi lui cũng không giống nhau chút nào, thêm cả bố trí của cấm quân thị vệ….Nàng thu lại tinh thần tập trung ghi nhớ, cũng phải mất một thời gian một chén trà nhỏ mới có thể nhớ kỹ được một chút.
Ngoài trướng đột nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của lão Thiết: “Gia, nô tài có việc cần bẩm báo.”
“Vào đi.”
Giọng nói truyền đến từ sau lưng nhạy bén mà thanh tỉnh, nàng vẫn cho rằng hắn đã ngủ, quả thật là khoảng cách giữa lòng nàng và hắn kỳ thực rất xa.
Hắn đem đem chăn toàn bộ đắp lên người nàng, đem cả người nàng nhét kỹ vào bên trong, sau đó xuống giường.
Động tác nhanh gọn, linh hoạt.
Nàng cũng yên phận thủ thường, nằm trong chăn nghe lão Thiết hấp giọng bẩm báo.
“Gia, có người muốn gặp gia.”
Thanh âm của lão Thiết có vài phần đè nén như cố ý che giấu.
Lòng nàng có chút hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắc như thế này lại mà có ai còn muốn gặp hắn? Là Trầm Thanh Linh sao?
Nàng còn đang đoán già đoán non trong lòng, đã nghe hắn nói tiếp: “Kiều Sở, ta ra ngoài một lát, ngươi ngủ đi.”
Câu kia rõ ràng là không phải muốn trưng cầu ý kiến của nàng….Nàng thậm chí còn chưa kịp đáp lời mà tiếng bước chân của hắn đã rời đi xa, nhanh gọn lưu loát không chút trì hoãn, nàng chỉ kịp ngửi thấy mùi một vật gì đó vị đốt cháy vương trong