“Là nữ nhân kia sao?” Thái tử như có điều gì suy nghĩ, ánh mắt hơi hạ xuống, bên môi lại lập tức gợi lên một tia hung ác tàn nhẫn: “Kiều Sở, ngươi quả nhiên là chọn cái kẻ tàn phế kia, ngươi sẽ phải hối hận, chung quy rồi cũng có một ngày…..”
Nữ tử sẳng giọng: “Nghe ngữ khí của điện hạ như thế, hình như là có ý tương lai sau khi đăng cơ liền sẽ thu nạp Kiều Sở?”
“Cô chọn ai đều có mục đích của cô, còn ai thay cô làm việc gì, cô cũng sẽ nhớ rõ, đã hiểu chưa?”
Nữ tử nghe ra ngữ khí của hắn đã chuyển sang cường ngạnh, giống như có chút ý trào phúng, trong lòng liền thất kinh, rất nhanh lại nghe hắn ngữ khí vừa chuyển, nàng mới hơi bình ổn tâm tư.
Lại nghĩ chính mình đã giúp hắn, tương lai sau này hắn đăng cơ sợ gì không được hắn sủng ái?
Thái tử nhìn thấy thần sắc trên mặt nữ tử, thản nhiên nói: “Có biết lý do vì sao hắn hôn mê hay không?”
“Nghe Trữ vương nói với Hạ vương, Trữ vương đêm trước từng đến phủ của điện hạ thăm dò tin tức, nhưng lại trúng phải cơ quan của điện hạ, thân trúng kịch độc, Duệ vương vì cứu Trữ vương cho nên mới hôn mê.”
Thái tử cau mày: “Vậy người đêm đó đột nhập là người của Ngũ đệ?”
Nữ tử hơi khó hiểu: “Điện hạ, có điểm nào không ổn sao? Điện hạ không phải đã từng nói có người ban đêm đến phủ trộm bản đồ xa giá đó sao? Nếu vậy, người đó chính là Trữ vương.”
Thái tử một tiếng cười lạnh: “Ngũ đệ đường đường một cái thân vương, tuyệt không có khả năng sẽ đích thân đi mạo hiểm, bởi nếu một khi bị bắt được, tiền đồ của hắn liền coi như xong! Hắn nói như vậy chẳng qua chỉ là để người ta thoạt nhìn qua thấy được hắn thẳng thắng không có giấu diếm, khiến cho người ta càng thêm tin tưởng mà thôi.
Theo như lời ngươi nói, ta đoán người đêm đó đến nhìn lén thực đồ có thể là người của Ngũ đệ, hơn nữa còn là một người cực kỳ quan trọng với hắn, cho nên hắn mới nhờ tới Bát đệ cứu giúp, nếu không, chuyện trộm thực đồ hẳn không phải là chuyện có thể để cho người khác biết! Nếu quả thật là như thế, cái đó liền chứng minh Ngũ đệ thiếu lão Bát một cái nhân tình, lấy tính tình của Ngũ đệ, hắn làm như thế cũng không phải kỳ lạ, có điều……”
Thái tử bỗng dưng dừng một chút, nữ tử nghi hoặc trong lòng, đột nhiên giật mình, nói: “Ý của điện hạ có phải là…”
Thái tử không có trả lời.
Một quân cờ, có khi không cần biết quá nhiều…..Chuyện lúc trước xảy ra ở cây liễu ven hồ đã làm cho hắn khẳng định, Duệ vương có bố trí cơ sở ngầm trong phủ của hắn, không lẽ cả Trữ vương cũng có cơ sở ngầm? Người lần này đến trộm bản đồ xa giá chẳng lẽ không phải lão Bát mà là lão Ngũ?
Nhưng nếu lão Ngũ nói dối, như vậy, giữa lão Bát và lão Ngũ nhất định là có ẩn tình!
Hiện tại binh phù đã muốn rơi vào trong tay lão Bát, chỉ còn chờ tuyên bố của phụ hoàng nữa là xong, nếu còn có lão Ngũ cũng ủng hộ lão Bát, khi đó lão Bát liền trở thành đối thủ có năng lực ngang ngửa với hắn, trở thành mối họa lớn!
Nhưng trận thi đấu săn bắn đã qua, hắn có hối tiếc thêm cũng vô dụng, hiện tại hắn nên tính toán kế hoạch tiếp theo nên như thế nào mới tốt….Đại ca ngu xuẩn kia của hắn trong lòng hẳn vẫn còn ôm giấc mộng xuân thu, nhất định sẽ nghĩ tới việc ám sát hắn trên đường trở về.
Nếu có thể lợi dụng cơ hội lần này, đem người nên loại trừ gạt bỏ, thì khi thời điểm về tới Triêu Ca, hết thảy hắn không cần phải lo lắng nữa!
Nữ tử sau một lúc lâu không thấy hắn trả lời, trong lòng thấp thỏm không yên, lại thình lình nghe thái tử trầm giọng phân phó: “Ngươi nghĩ cách điều tra quan hệ giữa Duệ vương và Trữ vương cho ta.”
Chính lúc nàng đang đáp lời hắn, đột nhiên nhìn thấy thái tử nghiêng người, hướng về một gốc cây đại thụ sau một bụi cây rậm rạp, cười lạnh: “Kẻ nào? Mau bước ra đi!”
Nữ tử cả kinh, nghĩ may mắn là thân hình thái tử cao lớn đã che bớt cho nàng, hơn nữa nàng cũng đang đứng ở chỗ tối, nếu không nàng tuyệt chưa từng nghĩ đến nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào.
*****
Sau gốc cây, nữ tử nhẹ nhàng đá văng ra một cành cây mà nàng vừa mới không cẩn thận giẫm phải, vừa rồi bất cẩn giẫm phải cành cây gây ra tiếng động, thật không ngờ lại là chuốc lấy phiền toái lớn.
Nàng cắn chặt răng, tâm vừa động, cảm thấy tốt nhất vẫn là nên lộ diện ra ngoài.
Còn chạy trốn ư? Nàng làm sao có thể địch lại tốc độ của Thượng Quan Kinh Hạo….Trong tình huống như thế này, đi ra ngoài vẫn là tốt nhất.
Nàng còn đang chần chờ suy nghĩ, miệng đột nhiên đã bị một bàn tay to thô ráp bịt lại.
Thanh âm trầm thấp vang bên tai.
“Linh, đừng sợ, ta mang nàng đi”
“Kinh Hồng…”
Nàng đem thanh âm giảm tới mức thấp nhất, tâm tình cũng theo đó bình ổn đi…..Ngươi có biết, trên đời này có một số người rất đáng để cho ngươi tin tưởng, chỉ cần có hắn ở bên, ngươi cái gì cũng không còn thấy sợ nữa.
Có điều, chỉ một chút nữa thôi là nàng có thể biết được cơ sở ngầm kia của Thượng Quan Kinh Hạo rốt cuộc là ai.
Nữ nhân này, nhất định là người mà bọn họ quen biết.
Nàng thì thầm với hắn, Kinh Hồng, ngươi buông ta ra đi.
Bàn tay ở miệng nàng chậm rãi buông ra, nàng biết, người nam nhân này nhất định sẽ không cho phép nàng mạo hiểm tính mạng thêm một lần nào nữa, cho nên nàng nhân cơ hội liền lập tức nói to lên: “Điện hạ, là ta, Phương Kính.”
“Trầm Thanh Linh___”
Nang nghe được thanh âm cười lạnh của Duệ vương, trong lòng cũng khẽ run rẩy, sợ hắn tức giận, liền vội vã chạy ra ngoài.
****
Đáng tiếc, thời điểm nàng ra tới, nữ nhân kia đã không còn ở đó nữa.
Thái tử hơi hơi mị mâu nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi sao lại ở đây?”
Nàng là nữ nhân, cho nên nàng biết, cách tốt nhất lúc này là…………….Nàng khẽ hừ một tiếng, ngữ khí không hài lòng hỏi: “Nàng ta là ai?”
Thái tử nhướn mày, một hồi lâu sau mới chậm rãi buông, khẽ cười nói: “Như thế nào, A Kính, à không, Thanh Linh, ngươi ghen sao?”
Trầm Thanh Linh nghiêng người đi, thản nhiên nói: “Đến đệ nhất mỹ nhân Kiều Mi công chúa ta còn không ghen, giờ phút này lại đi ghen với một bông hoa dại ven đường?”
“Nhưng sao cô nghe ra được trong giọng nói của ngươi lại có vị chua rất đậm a?”
Chỉ nghe thái tử cười, hơi thở nóng lên, đột nhiên vươn tay kéo nàng ôm vào trong lòng.
Nàng cả kinh, nếu người nọ vẫn còn ở đây…….Nhưng hắn hẳn là sẽ hiểu cho nàng, vả lại nàng nghĩ tới những việc hôm nay hắn làm vì Kiều Sở, trong lòng liền bắt đầu ão não, cho nên nàng cũng không giãy khỏi thái tử, mặc cho thái tử ôm.
Cổ có chút ngưa ngứa, nam nhân đang kề miệng nơi cổ nàng ra sức mút vào, nàng cả người đều run lên, có chút hoảng hốt, rồi lại không dám giãy khỏi hắn, hơn nữa