Ở cách doanh trướng của Trang phi không xa là một tiểu doanh trướng.
Lúc này ở khoảng đất trống bên ngoài tiểu trướng, hoàng đế đang nhìn chằm chằm một cung nhân cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, cả giận nói: “Ngươi là vú nương của tiểu Cửu, trông coi tiểu Cửu cũng đã nhiều năm nay, cũng coi như là một lão nhân trong cung, cớ sao lại có thể hồ đồ như thế, đến tận bây giờ mới cho người đến báo lại?”
Trang phi cũng hung hăng liếc nhìn cung nhân kia một cái, trong lòng nàng nóng ruột, chỉ nói một câu: “Hoàng thượng, thần thiếp vào trước xem Cửu nhi.
”, sau đó liền dẫn theo đám nha hoàn tiến vào trong trướng….
Ở bên trong, thái y đang xem bệnh cho tiểu hoàng tử.
Trên mặt đất, lão cung nhân kia khóe miệng run rẩy vài cái, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng liên tục dập đầu nói: “Hoàng thượng tha tội, nô tỳ cứ tưởng là tiểu hoàng tử lần này cũng là nói mê như những lần khác, nhưng nào biết nô tỳ gọi nhiều đến cách mấy mà hắn cũng không chịu tỉnh lại, cho nên mới lập tức thỉnh thái y lại đây.
Khi đó nô tỳ còn nghĩ là do tiểu hoàng tử mệt mỏi, lại vì hắn vừa để lạc tiểu hồ ly nên càng thêm buồn rầu, tâm tư tích tụ mới ngủ say không dậy nổi, đợi thái y tới là có thể giúp hắn khỏe lại, lại không muốn phiền đến hoàng thượng cùng Trang phi nương nương nghỉ ngơi….
.
”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Trẫm nói cho ngươi biết, nếu thái y báo lại tình huống của tiểu hoàng tử nan giải, tiểu hoàng tử mà xảy ra chuyện gì trẫm nhất định không buông tha cho ngươi!”
Hắn nói xong đang muốn tiến vào trong trướng, đột nhiên lại nghe lão cung nhân ở phía sau hạ giọng nói: “Hoàng thượng, còn có….
còn có một việc, nô tỳ không biết là có nên bẩm báo…….
”
Hoàng đế giật mình, xoay người lại, nghiêm thanh ra lệnh: “Nói!”
“Là…mới vừa rồi khi tiểu hoàng tử nói mê, nô tỳ đứng ở một bên nghe thấy mấy lời của hắn, hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu….
có nhắc tới hoàng thượng cùng thái tử điện hạ.
”
Cung nhân nói tới đây liền giống như kiêng dè cái gì, lập tức cấm thanh không dám nói thêm nữa.
Hoàng đế trầm tư một lát, lập tức cau mày cười lạnh nói: “Trước chớ nói đến hỏi tội ngươi chậm trễ báo tin…Nếu hoàng tử quả thật nói ra bất cứ lời gì, báo hỷ cũng tốt, báo nguy cũng thế, nếu ngươi dám có tới nửa điểm giấu diếm, để trẫm phát hiện ra, ngươi nhất định là khó tránh khỏi tử tội!”
Lão cung nhân hoảng sợ, cắn răng bò đến dưới chân của hoàng đế, run rẩy nói: “Bẩm hoàng thượng, đúng là tiểu hoàng tử có nói, hắn nói, phụ hoàng hãy cẩn thận, khu đi săn của thái tử…rừng cây tùng, Nhị ca ca…”
Cung nhân nói tới đây lại cười khổ: “Tiểu hoàng tử nói tới đây liền không có nói thêm cái gì nữa, lăn qua lộn lại đều chỉ có một câu này.
”
Nói xong rồi mà vẫn không thấy hoàng đế lên tiếng, răng lão cung nhân va vào nhau lập cập, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đã thấy sắc mặt hoàng đế kín như bưng, qua một lúc lâu mới hướng Mạc Tồn Phong đứng ở phía sau phân phó: “Đi, thay trẫm tìm Hạ Hải Băng lại đây.
”
Mạc Tồn Phong nghe vậy, trong lòng khiếp sợ không thôi, liền vội vàng ứng lời.
*****
Khu đi săn của thái tử.
Bóng đêm hắc ám mờ mịt, đem thân ảnh của mấy người đang bước vội qua rừng cây nuốt vào trong đêm tối.
Người tới đi lại cực gấp, cước bộ nhẹ như bay cơ hồ nghe không ra được đửa điểm tiếng động….
Trong đó, có hai người đang thấp giọng nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng vang lên liền theo làn gió thổi qua bay đi mất.
__ Hải Băng, sự cũng đã qua nhiều năm, nhưng tối nay tiểu Cửu lại một lần nữa cảnh báo, ngươi nói xem, việc này có thể là thật hay là giả?
__ Theo ý Hải Băng thì trong lòng hoàng thượng vốn đã sớm biết.
Nô tử kia là do hoàng thượng cùng Trang phi nương nương cẩn thận chọn lựa đi theo hầu hạ tiểu hoàng tử, đối với tiểu hoàng tử có thể nói là trung thành bảo hộ, nếu quả thật không phải tiểu hoàng tử trong mộng nói mê những lời kia, bà ta sao có thể dám chậm trễ đi báo tin? Mới vừa rồi hoàng thượng cùng đám nô tài tiến vào bên trong tiểu trướng, ty chức mặt dù không tận tai nghe những lời của tiểu hoàng tử, nhưng đã ngầm điều tra trong đám cấm quân canh gác bên ngoài tiểu trướng, bọn hắn quả thật có mơ hồ nghe được tiểu hoàng tử nói mê…
__ Ân, hiện nay những người ngươi mang theo đều là ta cùng ngươi tự mình chọn lựa, vì vậy không có gì đáng ngại; còn đám cấm quân bên ngoài doanh trướng tiểu hoàng tử, sau khi trở về ngươi phải lo liệu xử lý cho thật tốt.
Tâm Hạ Hải Băng run sợ, trước khi theo hoàng đế vào