Khu đi săn của thái tử.
“Điện hạ, ngươi mới vừa nói, ngươi quả thật có tâm niệm chuyện này, nhưng về phần làm hay không làm thì còn chưa có quyết định, nói vậy hẳn là ngươi cũng suy nghĩ giống Thanh Linh, tùy thời cũng có thể dặn Thanh Linh thông tri Hiền vương nói bản đồ kia là bản đồ giả…..Khi đó, Hiền vương liền sẽ không nghĩ đến xa giá của hoàng thượng chính là xa giá của ngươi, hoàng thượng vì thế liền cũng không thể trở thành mục tiêu của Hiền vương, ngươi rõ ràng biết người đại ca ngươi muốn giết chính là ngươi…..”
Trầm Thanh Linh còn chưa nói xong đã bị thái tử đánh gảy: “Thanh Linh, ngươi biết không, một khi liêm trướng đã bị xốc lên thì người của đại ca ta sẽ biết được người bên trong xa giá chính là phụ hoàng, hơn nữa, trong đám sát thủ của đại ca ta cũng có người của ta, cho nên phụ hoàng……”
……..
Phía sau gốc cây đại thụ cách đó mấy chục thước, Hạ Hải Băng trong lòng kinh sợ, nghe được thanh âm của thái tử băng lãnh tựa như đã bị rút toàn bộ độ ấm, trong lòng hắn không khỏi mạnh chấn động một cái.
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không dám đi quan sát thần sắc của người nọ…
Chỉ nghe Trầm Thanh Linh cười khổ nói: “Ngươi đã sớm có kế hoạch chu đáo, vậy mà ta còn ngu ngốc nghĩ cách đi khyên bảo ngươi.”
“Thượng Quan Kinh Hạo, ngươi điên rồi………Hoàng thượng là người nhạy bén, việc này một khi thất bại, chỉ cần có nửa điểm dấu vết để lại thì ngươi nhất định cũng khó tránh khỏi có liên quan! Ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngươi tội gì phải làm như vậy, hắn là phụ thân của ngươi, từ trước tới nay người hắn thương yêu nhất cũng chính là ngươi…”
Thái tử thu lại ánh mắt trông về phía xa, ngược lại âm trầm dán lên người nàng: “Có lẽ đúng là như vậy, nhưng đó là nếu như không có Thường Bất Tạ, không có lão Bát! Ngươi cũng thấy rồi đó, binh phù cuối cùng vẫn là rơi vào tay Bát đệ, chuyện sau này ai mà nói trước được!”
Trầm Thanh Linh cắn môi, lại nói: “Điện hạ, hoàng thượng quyết định làm như thế cũng bất quá là do nhận định Duệ vương xác thực không tồn tại cái tâm tranh đoạt vương vị, sợ ngươi sau khi đăng cơ sẽ xuống tay đối với những huynh đệ khác…Tâm tư của hoàng thượng không phải ngươi đã sớm biết rồi hay sao?”
“Đúng là phụ hoàng có nghĩ như vậy,” thái tử nhíu mi, phất tay áo một cái, cười lạnh nói: “Nhưng chỉ sợ lão Bát thì không nghĩ như thế…..”
Hắn nói xong đột nhiên thở dài một cái, cười khổ: “Thanh Linh, ngươi nói rất đúng, cô cuối cùng vẫn là không thể hạ thủ được, dù sao người ta kiêng kị chính là Bát đệ, còn phụ hoàng đối với ta………”
Cả người Trầm Thanh Linh chấn động, lập tức mừng rỡ, run giọng nói: “Vậy hiện tại Thanh Linh liền thấy thân phận Phương Kính đi thông tri cho Hiền vương, nói với hắn vị trí xa giá trên bản đồ đột nhiên phát sinh biến hóa!”
Thái tử nhắm mắt lại, rồi lại mạnh mẽ mở mắt ra, thân thủ ngăn Trầm Thanh Linh, thản nhiên nói: “Không cần, bản đồ xa giá là vật chết, nhưng xa giá lại là vật sống! Chỉ cần chúng ta làm ra chút biến hóa là được.
Ngày mai thời điểm khởi hành trở về, ta sẽ âm thầm đem xa giá của phụ hoàng cùng Bát đệ đổi vị trí cho nhau là được rồi.”
“Lúc đó mục tiêu của Hiền vương liền đổi thành Duệ vương……” Trầm Thanh Linh thấp giọng nói, lại có chút nghi hoặc hỏi: “Người lúc trước vì sao không trực tiếp làm như vậy luôn đi? Chỉ cần Duệ vương chết, hoàng thượng cũng không thể làm được gì…”
Thái tử khinh xuy một tiếng: “Ngươi nghĩ xem, nếu lần này ta giết chết Bát đệ, phụ hoàng một khi tra ra là do ta gây nên thì sẽ xử trí như thế nào?”
“Ân” Trầm Thanh Linh gật đầu, cười khổ: “Đúng vậy, Thanh Linh hiểu được nỗi khổ của điện hạ, hoàng thượng khi ấy chỉ e là sẽ nổi trận lôi đình, lập tức…phế đi ngươi.”
Thái tử mâu quang khẽ động, thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Vả lại, cô mới không thể động tâm niệm hành thích vua, vốn phụ hoàng xuân thu không thịnh, chuyện băng hà….chỉ sợ cũng là chuyện xảy ra trong vòng hai ba năm nữa mà thôi.”
“Điện hạ đúng thật là vẫn không thể hạ thủ được…Nhưng mà, sau ngày mai, vạn nhất hoàng thượng truy cứu đến chuyện Duệ vương…”
“Đi thôi, cô đã tính toán cả rồi, liền cũng chỉ có thể đánh cược một ván, cược rằng phụ hoàng sẽ không vì Bát đệ mà đem ta phế đi!”
…..
Thẳng cho đến khi hai thân ảnh màu trắng bên dưới tàng cây kia đã biến mất, không còn truyền tới tiếng động gì nữa, Hạ Hải Băng mới phất vạt áo quỳ xuống, thấp giọng nói: “Hải Băng…Chúc mừng hoàng thượng.”
Dưới ánh trăng, nam nhân trước mắt một thân minh hoàng cẩm phục, diện mạo lại bị bóng cây che mất….Hắn không nói một lời nào, qua một lúc lâu sau, thẳng cho tới khi tấm