“Chớ sợ”
Thanh âm của nam nhân thản nhiên vang lên bên tai, ống tay áo xanh đen vung lên trước mắt nàng, liền sau đó đường đao đang lao đến kia cùng kình đạo hết thảy đều bị bức lui, sau đó hắn lại trở tay hướng lên trên nóc xe ngựa phất tay áo một cái, ầm một tiếng, trần xe đã bị phá tung, hắn ôm nàng theo lỗ hổng bên trên nhảy ra ngoài.
Giữa không trung, Kiều Sở mới chính thức cảm nhận được sợ hãi.
Quả nhiên nơi xảy ra chuyện chính là đoạn sườn dốc chật hẹp hiểm trở mà lúc đi nàng đã từng quan sát qua.
Thâm cốc này tuyệt đối chính là nơi tốt nhất để tập kích bất ngờ.
Một bên con đường hẹp dài là rừng rậm, còn một bên chính là vực sâu không thấy đáy.
Địa thế khó thủ dễ công.
Dựa theo độ rộng của một chiếc xe ngựa thì nhiều nhất mỗi một hàng cấm quân đi sau cũng chỉ có thể bố trí tối đa năm tên cấm quân thị vệ.
Nói chính xác chính là một đội ngũ thì có năm cấm quân thị vệ xếp thành một hàng ngang.
Cấm quân thị vệ theo bảo hộ tổng có mấy ngàn người, mà xa giá của các vị chủ tử cùng tùy tùng đi theo tính toán cũng không dưới một trăm cái.
Hiện tại phóng tầm mắt quan sát sẽ thấy, ước chừng sẽ có khoảng mười hàng cấm quân đi theo sau một chiếc xe ngựa.
Nói cách khác, một khi gặp chuyện không may thì một chiếc xe ngựa tổng cộng có không quá một trăm tả hữu cấm quân bảo hộ.
Nếu đổi lại thành địa hình bằng phẳng thì mấy ngàn cấm quân còn có thể xếp thành tầng tầng lớp lớp vây quanh xe ngựa, liền coi như có thể phòng thủ được…Nhưng ở địa thế hiện giờ thì điều đó là không thể.
Con đường hẹp dài quanh co này đã đem toàn bộ hy vọng có thể được an toàn rời khỏi của mọi người phá vỡ một cách triệt để.
Vốn một hàng ngũ quân bảo hộ cũng chỉ có năm binh sĩ, mà đường dài hẹp gấp khúc quanh co liền trở thành trướng ngại vật, cấm quân không thể cùng lúc xông lên, chỉ có thể đợi tới thời điểm khi hàng cấm quân phía trước ngã xuống thì hàng sau mới có thể tiến lên chém giết, mà vì đường quanh co cho nên lại càng làm cho cấm quân phía sau không thấy rõ tình huống đang xảy ra ở phía trước.
Hơn nữa, nhằm để che dấu vị trí xa giá của hoàng đế cùng chúng vương, vì thế từ lúc xuất phát liền đem từng tùy tùng của mỗi vị chủ tử phân đến những những vị trí cách biệt.
Lúc này liền không có đám người lão Thiết ở bên cạnh để hộ vệ cho bọn họ.
Cho nên mới nói, vạn vật đều là có nhân có quả, phúc cùng họa đều có sự ràng buộc với nhau, bất cứ chuyện gì, đã có lợi tất cũng sẽ có hại.
Mấy trăm hắc y nhân từ trong rừng cây xông ra, phỏng chừng toàn là những sát thủ hạng nhất, cùng lúc nhảy đến phía trước và phía sau xe ngựa của Thượng Quan Kinh Hồng, đao kiếm va chạm với binh khí của cấm quân thị vệ, sau đó chỉ cần nhẹ nhàng đảo tay một cái là đã lập tức đâm xuyên qua người cấm quân thị vệ.
Những cấm quân bảo hộ những chiếc xe ngựa trước và sau xe của bọn họ nhìn thấy Duệ vương, cho nên lập tức cắt cử một số người xông đến bên này hỗ trợ.
Môt đám cấm quân có trình tự phi thân lên, dẫm đạp cả lên những thi thể những cấm quân đã chết mà cùng hắc y nhân đánh nhau, nhưng bọn họ cũng không dám hành động quá mạnh bạo, sợ đánh động đến đám ngựa, chỉ cần sơ ý một chút xe ngựa tùy thời đều có thể lao xuống dưới vực sâu bên dưới.
Tình huống tại đây rõ ràng đang cực kỳ hung ác nguy hiểm, nhưng ngoại trừ Duệ vương thì các vị chủ tử trong những chiếc còn lại đều không có ra khỏi xe.
Vì thế, cấm quân không thể biết được đối với những chiếc xe gần Duệ vương nhất thì chủ tử ngồi bên trong chính là vị nào, vạn nhất người đó là hoàng đế thì sẽ rất phiền toái.
Trong đao quang kiếm ảnh, huyết bọt văng tung tóe, một số người bị giết chết liền ngã xuống đất, còn một số người bị đá trúng thì trực tiếp bay xuống vực, tiếng kêu vang vọng khắp thâm cốc.
Kiều Sở được Duệ vương bảo hộ trong lòng, người nam nhân này võ công cũng thật thập phần bá đạo, một tay hắn ôm nàng, còn một tay trước đó đã đoạt lấy thanh kiếm của một gã hắc y nhân, trong lúc chém giết lại vẫn có thể bảo hộ nàng không bị một chút thương tích nào.
Tình cảnh như thế nàng vốn đã thấy qua rất nhiều trong tiểu thuyết hay trên TV, mà Kiều Sở là người của hiện đại lạc đến thế giới này, nhưng mặc kệ trong lòng nàng có bao nhiêu khinh trào đạm lộng đi nữa, hiện tại nếu nói nàng không oán hận thì chính là giả, nói không sợ hãi cũng là giả…Nàng vốn đang cố gắng áp chế sự run rẩy đi quan sát tình hình, lúc này liền nhịn không được hơi hơi quay mặt ghé sát vào cổ hắn.
Hắn lập tức liền cảm nhận được, còn nói một câu, chớ sợ.
Trong lúc chém giết, nàng cảm giác có vài giọt ấm áp rơi trên đỉnh đầu nàng, nàng cả kinh ngẩng đầu, bật thốt hỏi, Thượng Quan Kinh