Nàng hoảng hốt kinh hô một tiếng, tự lừa dối mình nhắm chặt mắt lại đem mặt vùi vào trước ngực hắn___Tuy nàng biết làm như vậy thì không có nghĩa là tên sẽ không bắn trúng người nàng, nhưng chí ít cũng có thể khiến chính mình đỡ sợ hơn một chút.
Thân mình nhoáng lên, hắn đã ôm nàng nhảy lên cao, bên tai tiếng mũi tên “sưu sưu” bay vang lên không ngừng.
Cũng không biết có phải là vì trong tình thế nguy cấp cho nên não bộ đột nhiên sáng suốt hẳn lên hay không, nhưng nàng đột nhiên ý thức được, rằng đám sát thủ của Hiền vương trước hết là đến để xác định vị trí xa giá của mục tiêu, nhưng ngay khi nàng và Duệ vương nhảy ra ngoài, bọn họ tức khắc liền biết là bọn họ đã xác định nhầm mục tiêu rồi.
Dù sao tuyệt không có khả năng Hiền vương sẽ không cho bọn họ biết bộ dáng của thái tử, hơn nữa khắp Triêu Ca này, có ai mà không biết người mang mặt nạ sắt chính là Bát hoàng tử Duệ vương.
Có điều vừa rồi khi tình thế hỗn loạn, trùng hợp lúc đó nàng ngẩng đầu quan sát xung quanh, lúc đó mới chú ý đến ánh mắt của đám sát thủ, liền cho rằng bọn họ là vì nghe được cấm quân hô lên “Bát gia bị thương” mới thối lui.
Sự thực là bọn họ đã sớm biết mình tấn công nhầm mục tiêu, nhưng nghiệt một chuyện là trong lúc đánh nhau kịch liệt thì không phải muốn lui liền có thể lui, chính vì vậy mới không tránh khỏi việc phải ngạnh chiến một trận, cuối cùng tìm một cơ hội để bỏ chạy.
Vấn đề cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nếu sát thủ của Hiền vương đã không có tâm muốn đánh chiến, nói như vậy thì chân chính chém giết chỉ có đám sát thủ của thái tử.
Mỗ Bát hôm nay trừ bỏ hành động có chút không giống bình thường ra thì với một bụng đầy ý đồ xấu của hắn thì tuyệt đối không có chuyện không nhìn ra điểm này.
Ở thời điểm nhóm sát thủ thứ hai của thái tử xuất hiện, với thân thủ của hắn chẳng lẽ lại không thể ôm nàng thi triển khinh công, đem hai người rời đến chỗ những chiếc xe ngựa gần nhất, để cho cấm quân thị vệ nơi đó bảo hộ cho cả hai?
Khi đó cấm quân tất cũng sẽ không cần phải kiêng kị đến an toàn của chủ tử bên trong xe ngựa, động tác cũng không cần phải kiêng dè mà chậm chạp tiến lên cứu viện nữa…
Nhưng vì cái gì hắn lại không làm như vậy?
Nàng một bụng đầy nghi ngờ, ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy cấm quân đã tạo thành một bức tường người, đem hai người che chắn ở phía sau, vũ tiễn bay tới như mưa, cũng có không ít người đã ngã xuống.
Tình thế cực kỳ nguy cấp.
Thình lình nàng nghe được một tiếng quát chói tai vang lên: Kinh Hồng, đến chỗ trẫm bên này, để cấm quân của ta bảo hộ ngươi cùng Kiều Sở.
Kiều Sở cả kinh quay đầu lại, có chút không dám tin tưởng nhìn về một chiếc xe ngựa cách bọn họ hơn mười hàng cấm quân ( từ lúc bắt đầu đánh nhau tới giờ thì vẫn không ngừng có cấm quân từ mấy chiếc xe ngựa ở phía sau tiến lên để hỗ trợ, nhưng ngại địa thế hiểm trở cho nên tiếp tế tiếp viện rất chậm)
Ở trong chiếc xe ngựa kia có hai người đang thò đầu ra, một người trong đó một thân minh hoàng cẩm bào, ánh mắt sáng ngời, còn không phải hoàng đế thì là ai? Người còn lại thì áo giáp hoàn thân, chính là Hạ Hải Băng.
Thật không ngờ, chiếc xe ngựa đi phía sau bọn họ lại là xa giá của hoàng đế.
Không đúng!
Nàng thật sự vẫn còn nhớ rõ trên bản đồ xa giá, cả hai chiếc xe ngựa phía trước và phía sau bọn họ đều là xe ngựa gia quyến triều thần, nhưng hiện tại như thế nào lại đổi thành xe ngựa của hoàng đế?
Trừ phi vị trí xa giá hôm nay lại một lần nữa bị người sửa lại?
Là thái tử có đúng không?
Nhưng nếu là do thái tử sửa, ngộ nhỡ nếu như rơi vào tình huống nguy cấp giống như hiện tại chẳng hạn, thì sẽ chỉ khiến cho hoàng đế thêm bảo hộ Duệ vương mà thôi, khi đó đối với thái tử cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng nếu không phải thì thái tử đã sửa lại thì người đó còn có thể là ai?
Tuyệt không có khả năng sẽ là Thượng Quan Kinh Hồng, hắn vốn chỉ phụ trách hiệp trợ cho nên không có quyền làm điều đó.
“Đông Lăng hoàng đế ở chỗ này! Ai có thể giết được hắn, chủ thượng tất sẽ có đại thưởng!”
Nàng còn đang nghi hoặc đoán già đoán non trong lòng, bất chợt lại nghe được một đạo thanh âm tiếng cười hung ác xuyên lâm mộc truyền ra.
Lòng nàng mạnh chấn động, chỉ thấy từ trong rừng có một đám thích khách hắc sam đang xông ra như vũ bão càn quét, hướng đến xa giá của hoàng đế, mà nhân số thì lại không dưới một trăm người.
Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ là vẫn còn nhóm thích khách thứ ba vẫn âm thầm ẩn nấp chờ đợi ở trong rừng?
U cốc rộng lớn thâm sâu, ở phía xa xa là những ngọn núi cao chọc trời, mây dày đặc quần trên đỉnh núi, lòng Kiều Sở kinh động, chỉ cảm giác thấy phía trước như biến thành