Ở một góc khác trong rừng.
“Điện hạ, xa giá của hoàng thượng đã bị sửa lại rồi sao? Chúng ta vốn chỉ phái có hai nhóm thích khách, một phần đã trà trộn vào trong đám người của Hiền vương, nhưng như thế nào lại còn xuất hiện một nhóm thích khách thứ ba này? Hiện tại chúng ta phải mau mau qua đó cứu giá đi thôi…”
Viễn sơn mây mù che phủ, vì vậy chỉ có một chút ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt người đang nói chuyện, có thể nhận ra người này chính xác là Vương Mãng.
Hắn mở miệng nói xong liền cảnh giác liếc mắt nhìn về một phương hướng gần đó…Vừa rồi, đám thích khách hắc sam kia là từ phương hướng này mà xông ra.
Những người đứng bên cạnh hắn hiện tại còn có ba người khác, một là Tào Chiêu Nam, một là “Phương Kính”, còn một người nữa đáng lẽ ra là không nên có mặt ở nơi này: không ai khác chính là thái tử.
Nghe Vương Mãng ngữ khí lo lắng hỏi, sắc mặt thái tử cũng là ngưng trọng, lại khoát khoát tay áo.
Trầm Thanh Linh cũng hơi nóng nảy, mở miệng nói: “Điện hạ, chúng ta không đi cứu giá sao? Vậy…….”
Còn Tào Chiêu Nam ngược lại hạ giọng nói: “Hai người các ngươi ngày thường thông tuệ, cớ sao hiện tại lại trở nên rối loạn như thế? Hiện tại chúng ta làm sao có thể ra ngoài được? Đừng quên là chúng ta đang ở trong rừng, nếu lúc này từ bên trong đi ra, hoàng thượng mà nhìn thấy thì hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
Vương Mãng cùng Trầm Thanh Linh đồng thời nhìn nhau, sau đó lại đồng dạng mạnh thở dài một hơi.
Trầm Thanh Linh cắn răng nói: “Nhóm thích khách thứ ba này nhất định là của Duệ vương! Hắn chắc chắn là muốn nhân cơ hội này cứu giá để đổi lấy sự tín nhiệm tuyệt đối của hoàng thượng!”
Thái tử khẽ cười lạnh: “Nhóm thích khách thứ ba này………..Theo như cô nghĩ, phụ hoàng trước nay tối kỵ nhất là huynh đệ tàn sát, dối trá ngụy trang….Vì vậy Thượng Quan Kinh Hồng chưa đến mức cần thiết tất cũng sẽ không mạo hiểm đi một nước cờ hiểm như thế, ngộ nhỡ không cẩn thận lưu lại nửa điểm dấu vết thì đối với hắn cũng là rất phiền toái, huống chi hiện tại binh phù cũng đã sắp rơi vào tay hắn.”
“Nhưng chẳng phải điện hạ cũng đã mạo hiểm đi một nước cờ hiểm, đã phái sát thủ đến ám sát Duệ vương đó thôi….” Vương Mãng hơi trầm tư, lại nói: “Hắn nóng lòng cầu thắng lợi, cho nên rất có khả năng sẽ làm như thế…Nếu là như vậy thì hoàng thượng căn bản sẽ không gặp nguy hiểm, chúng ta hiện tại cũng không cần đi ra cứu giá, thuận tiện nghĩ cách làm thế nào để chứng minh cho hoàng thượng thấy đám thích khách kia chính là do Duệ vương phái ra…….”
“Ngươi cho là cô phái sát thủ đến mục đích là ám sát Duệ vương?”
Lời hắn nói còn chưa xong liền đã bị thái tử phất tay áo đánh gảy.
Thái tử mâu quang thâm ngưng, lạnh lùng nói: “Mục đích của cô là muốn khiến một người phải xuất hiện.”
******
Kiều Sở không nghĩ tới rất nhanh tình thế lại xảy ra biến hóa.
Duệ vương đang cùng cấm quân đánh nhau với nhóm thích khách thứ hai, còn ở chỗ hoàng đế bên kia, thế công của nhóm thích khách thứ ba đang càng ngày càng trở nên sắc bén, từng hàng cấm quân chiến đấu phía trước xe ngựa hoàng đế đang dần dần bị tan rã.
Ngay thời điểm cấm quân tiếp viện ở phía sau cũng giảm dần đi thì bất thình lình từ trong chiếc xe ngựa phía sau lưng bọn họ (bởi vì giờ phút này bọn họ đã quay đầu đi ngược lại đường cho nên xe ngựa ban đầu đi phía trước xe của nàng cùng Duệ vương hiện tại biến thành xe ở phía sau) nhảy ra một nam tử lam bào, cầm kiếm thi triển khinh công lăng không chạy như bay về phía hoàng đế, đồng thời, ở xa xa phía trước xe ngựa hoàng đế cũng có một nam tử một thân bạch bào đang phóng qua đám người, cũng hướng hoàng đế bên này chạy tới.
Hai nam tử này….Kiều Sở nhìn thấy rất rõ ràng, một người làTrữ vương, còn người kia chính xác là….Hạ vương.
Trống tim nàng đập thình thịch, nguyên lai là vị chủ nhân vẫn ngồi trong chiếc xe ngựa đi phía trước xe ngựa của nàng và Duệ vương chính là Trữ vương!
Nhưng vị trí xa giá của Trữ vương đáng lẽ ra không phải ở chỗ này!
Không chỉ xa giá của hoàng đế, mà ngay cả xa giá của Trữ vương cũng đã bị sửa lại!
Nhưng vì sao phải làm như vậy?
Hơn nữa, Trữ vương vốn cùng Duệ vương thậm giao, vì cái gì mà thời điểm Duệ vương gặp nạn lại không thấy Trữ vương xuất hiện, mãi cho tới khi hoàng đế gặp nạn thì hắn mới đi ra?
*****
Một góc trong rừng.
Vương Mãng trợn to con mắt, cả kinh nói: “Vì sao…vì cớ gì mà vị trí xa giá lại biến thành cái dạng này? Xa giá của hoàng thượng thì ở phía sau xa giá của Duệ vương, còn xa giá của Trữ vương lại….ở phía trước xa giá của hắn?”
Thái tử trầm mặc không nói gì, ba người còn lại chỉ thấy bàn tay hắn lúc này đang xiết chặt thành quyền, trên môi hiện lên ý cười trào phúng thật sâu.
Đi theo hắn đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy.
Trong mắt hắn thậm chí còn nổi lên một tầng màu đen u ám.
Hắn đưa tay khẽ vuốt sóng mũi, nhẹ giọng cười, cuối cùng, thản nhiên nói: “Cô xem như đã hiểu.”
“Đẹp lắm! Ván này hắn thắng thật sự rất đẹp, sạch sẽ gọn gàng đến nỗi làm cho cô cũng phải sợ hãi một phen.”
Vương Mãng mạnh chấn động trong lòng, liền ngay cả người trước nay luôn thập phần bình tĩnh là Tào Chiêu Nam cũng phải khẽ biến sắc.
Trái lại Trầm Thanh Linh chỉ ngưng mắt nhìn thái tử, từng chữ từng chữ nói: “Điện hạ, thứ cho A Kính lớn mật đi đoán, lúc đầu A Kính không biết ai là người đã đem vị trí xa giá của hoàng thượng và Trữ vương sửa đổi, chính là vì hôm nay điện hạ mới nhất thời sửa lại.
Điện hạ sửa lại vị trí xa giá chính là vì đêm đó cơ sở ngầm thần bí kia của ngươi đem đến tin tức, sau đó ngươi hoài nghi Trữ vương cùng Duệ vương có thể đã sớm liên thủ, ngươi cho bọn họ là đồng minh của nhau.”
“Không phải giống như lời Ngự Sử đại nhân vừa nói, ngươi phái sát thủ đến mục đích không phải là để ám sát Duệ vương.
Ngươi cùng Duệ vương giống nhau là đều hiểu được tâm tư của hoàng đế, cho nên không đến mức tất yếu thì ngươi tuyệt cũng sẽ không chọn cách ám sát để loại bỏ hắn, bởi vì Duệ vương hiện tại đang được hoàng đế cực kỳ tín nhiệm, vạn nhất nếu để hoàng thượng biết việc ngươi làm, cho dù ngươi có là người mà hoàng đế yêu thương nhất đi chăng nữa thì hậu quả cũng sẽ rất khó lường, phỏng chừng còn là đi theo vết xe đổ của Hiền vương.”
“Điện hạ lợi dụng lần ám sát này, nguyên nhân thứ nhất là muốn hoàng đế điều tra nguồn gốc thích khách, thứ hai cũng chính là vì ngươi muốn đem Trữ vương dẫn ra ngoài.
Ngươi an bài xe ngựa của Trữ vương ở phía trước xe ngựa của Duệ vương, trong xe Trữ vương khi đó còn có phu nhân Bội Lan, khi Duệ vương gặp nạn, nếu giao tình giữa Trữ vương và Duệ vương vốn chỉ là giao tình hời hợt, thì tất cũng sẽ không có chuyện Trữ vương sẽ bỏ mặc an nguy của Bội Lan mà ra ngoài tương trợ Duệ vương.”
“Nhưng nếu Trữ vương có thể tạm thời bỏ mặc Bội Lan mà đi tương trợ Duệ vương, kia chỉ có thể chứng minh một điều rằng quan hệ giữa bọn họ là không hề đơn giản, mà ngươi an bài xa giá hoàng thượng ở phía sau là muốn để cho hoàng thượng thấy rõ Duệ vương và Trữ vương đã sớm liên thủ! Bọn họ liên thủ mục đích chỉ có một, đó là muốn đoạt quyền!”
Trầm Thanh Linh tâm tình đầy kích động dứt lời, hô hấp cũng dồn dập cả lên, nàng phủ tay trước ngực, gắt gao nhìn chằm chằm thái tử.
“Ngươi đúng là nhìn sự thấu triệt,” thái tử vỗ