Lúc ấy, khi người nàng rời khỏi hắn rơi xuống phía dưới, rõ ràng trên tay hắn vẫn đang ôm Trầm Thanh Linh, nhưng tâm bỗng dưng cảm giác thật trống rỗng.
Cảm giác kia vậy mà lại giống như cảm giác năm đó nhìn mẫu phi tạ thế.
Lòng hắn cả kinh, bàn tay đang vững vàng ôm lấy Trầm Thanh Linh cũng phải khẽ run lên.
Vì cái gì?
Vì cớ gì lại như vậy?
Phải rồi, hẳn là vì hắn trước nay chưa bao giờ bỏ qua cho những kẻ phản bội hắn.
Đúng là như vậy, nhất định là như vậy.
Nếu không phải như vậy thì ngay thời khắc dùng trường tiên đem nàng kéo xuống khỏi vách đá, lẽ ra hắn cứ việc để nàng rơi xuống bên dưới rồi mới phải.
Nếu lúc đó hắn đã không cho nàng chết, thì hiện tại cũng giống như thế.
Hắn tuyệt sẽ không cho phép nàng chết!
Nàng đừng mơ tưởng có thể trốn khỏi hắn, tránh khỏi sự trừng phạt của hắn!
……….
Tốc độ khi rơi xuống vực thật sự quá nhanh, may mắn là ngân tiên trong tay hắn rất dài, là vật mà hắn vì ngày hôm nay mà chuẩn bị, vì thế trong lúc rơi giữa không trung hắn vẫn kịp vung trường tiên ra quấn lấy thân thể nàng.
Phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới cốc, đập vào mắt chính là đông thụ mọc dày đặc, có điều cho dù có tán cây rừng ngăn cản nhưng dám chắc là cũng không thể giảm được bao nhiêu lực lao xuống, chỉ cần thẳng tắp rơi xuống đó, hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.
Những người vừa rồi trong lúc đánh nhau rơi xuống dưới này hẳn là đều đã sớm chôn thây dưới đáy cốc.
Hắn trầm lãnh nghĩ, ngay thời khắc nhận thấy nàng đã sắp tiếp xúc với ngọn cây, hắn lập tức nín thở, mạnh mẽ kéo trường tiên kéo nàng vào trong lòng.
Thời điểm tiếp xúc được với thân thể mềm mại của nàng, cảm giác trống rỗng trong tâm hắn mới biến mất.
Có điều hắn cũng không dám chậm trễ, tuy rằng hắn nhảy sau nàng, nhưng khoảng cách giữa nàng và hắn lúc rơi cũng không tính là quá xa, mắt thấy cả hai sắp rơi khỏi ngọn cây, hắn lập tức đem ngân tiên vung trong không trung quấn lấy mấy vòng quanh cổ tay, tiếp sau đó lại lần nữa vung ngân tiên quấn lấy một thân cây gần đó.
Lần này hắn thành công đem lực rơi xuống giảm hơn phân nữa, cũng mượn thế lao về phía thân cây kia, khi hai chân vừa chạm vào thân cây, cả người tức thì liền bị ngân tiên lôi kéo giữ lại.
Hắn một tay ôm nàng, còn một tay kia nắm thật chặt ngân tiên, thân mình cả hai người hiện tại là đang treo lơ lửng giữa không trung, đến lúc này, toàn bộ xung lượng lực đã hầu như không còn.
Ngân tiên này chính là vật mà sư phụ của lão Thiết truyền lại, chất liệu không giống như những loại roi bình thường khác, quả nhiên là chịu lực rất tốt.
Nhưng cho dù có là đồ tốt thế nào thì cũng không thể luân phiên trải qua mấy lần chịu lực mãnh liệt như vừa rồi, lúc này “bựt” một tiếng liền đứt lìa.
Nhưng hắn cũng không quá sợ hãi, tuy những cái cây ở đây sinh trưởng dưới thâm cốc đã mấy trăm năm cho nên độ cao ước chừng cũng không dưới bốn mươi năm mươi thước, có điều nếu là rơi từ độ cao này xuống nhìn chung đã không còn hung hiểm giống như vừa rồi nữa.
Hắn vứt nửa đoạn ngân tiên trong tay đi, thân mình trong lúc rơi đảo một cái, để cho lưng mình hướng xuống phía dưới, đem nàng bảo hộ ở trong lòng.
Vừa rồi tình thế cấp bách không kịp nhìn kỹ, nhưng thời khắc khi hai người sắp chạm tới ngọn cây, hắn ánh mắt sắc bén cực nhanh liền quan sát bên dưới cánh sừng thâm ám, sau đó mới cố tình đem hai người đặt ở một ngọn cây mà thẳng tắp bên dưới chính là một cái hồ sâu.
Ngay khi rơi xuống dòng nước, lưng hắn va phải vật gì đau điếng, hắn biết rất có thể đã bị đá nhọn trong hồ đâm trúng.
Hắn không phải người sợ đau, nhưng lực rơi thì mạnh, đá nhọn sắc bén, hắn lại còn là người tinh thông y thuật, cho nên liền biết vết thương đã chạm tới tạng phủ, hắn đau đến mức cơ hồ phải buông tay, thế nhưng tay lại theo bản năng càng ôm chặt lấy nữ nhân trong ngực.
Ngược lại nàng cùng hắn bất đồng, tuy nàng tinh thông bắn cung cưỡi ngựa nhưng không có võ công, thân thể vốn không thể chịu đựng được lực rơi quá mạnh, nên trước đó đã sớm ngất đi.
Trong nước hô hấp lại càng không dễ dàng gì, hắn không dám nán lại, cố nén đau đớn ôm nàng bơi vào bờ.
Cả đời hắn chưa từng sợ hãi qua cái gì, nhưng thời khắc này chút khoan tâm vừa rồi của hắn cũng không giữ được nữa, ý niệm duy nhất trong đầu là phải nhanh chóng đưa nàng ra khỏi dòng nước lạnh như băng này.
Hắn không khỏi nghiến răng, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn căn bản cũng không sợ đến như thế! Vậy mà đổi lại nàng lại cứ một lần rồi lại một lần phản bội hắn!
*****
Hồi tưởng của hắn tới chỗ này thì bị cơn đau rát trên lưng làm gián đoạn, hắn lập tức phong bế huyệt đạo.
Bàn tay to mơn trớn từng đường nét khuôn mặt nàng, lại lần nữa cảm thấy chán ghét cái bộ dáng ngủ say của nàng, nhưng hắn biết, nàng cần phải ngủ để điều tiết thân thể khỏi chấn động vừa rồi.
Hắn