Tất cả các nước ở Vân Thương đại lục đều thờ phụng thần phật, Vinh Thụy hoàng đế cũng không phải ngoại lệ.
Khi hắn còn nhỏ thường nghe phật tăng tiến cung giảng đạo, bọn họ nói thế gian vạn vật, tương sinh tương khắc, nhân tâm mỗi người ai cũng sẽ có lúc phải sợ hãi, có thứ phải sự hãi.
Nhưng hắn thì không có.
Trừ bỏ vừa rồi hắn có chút ngoài ý muốn lo lắng cho Kiều Sở, còn lại từ trước tới nay hắn chưa từng sợ hãi qua cái gì, thậm chí là khi tận mắt nhìn thấy mẫu phi mình chết đi.
Tâm hắn tuy đau, nhưng hắn không sợ.
Vì thế mặc dù tình huống trước mắt biến hóa kỳ lạ, hắn quả thật cũng hơi rùng mình, nhưng sau đó lập tức trấn định.
Hắn biết cái hồ trước mắt này chắc chắn không còn là cái hồ ban đầu nữa, bởi vì ở phía bờ hồ đối diện lúc này lại không biết từ lúc nào xuất hiện một tấm bia đá đứng sừng sững.
Trên tấm bia đá dùng nước sơn đỏ thẫm vẽ lên ba chữ: Thiên Thần Thôn.
Bên dưới ba chữ có khắc một ấn ký: Vạn (卐)
Vạn chính là ấn ký của Phật.
Ấn ký Vạn ngụ chính là nói vạn vật cát tường, tương truyền Vạn phật chi tổ Phi thiên khi sinh ra thì trước ngực có ấn ký này, nhưng vì cái gì lại xuất hiện ở đây?
Mà ấn ký kia lại còn óng ánh nước sơn vàng, không lẽ ở nơi này là dùng để….
thờ Phật?
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng bất giác căng thẳng, lập tức đánh động tới miệng vết thương làm cho cơn đau đớn theo lưng đánh úp lại.
Hắn nhẹ nhàng đặt Kiều Sở nằm xuống đất, đang định tới dưới mấy gốc cây gần đó nhặt ít củi khô, đột nhiên nghe một tiếng rống bên trong cánh rừng đen đặc gần đó truyền đến, ở phía đó cây cối mọc dày đặc, tối đến mức thị lực tốt như hắn cũng không thể nhìn thấu.
Đằng trước là rừng sâu dã thú gào rống, còn đằng sau là hồ nước lạnh lẽo, phía bên kia hồ cũng là cánh rừng âm u.
Hắn biến sắc, quay trở lại bên cạnh Kiều Sở, lấy từ trong ngực áo ra một vật gì đó, đôi mắt cảnh giác lạnh lùng nhìn về phía trước.
Nhĩ lực của hắn lợi hại, vì thế ngay tức khắc nghe được một tiếng động rất nhỏ từ trong rừng truyền đến, nhưng nghe qua lại không phải là tiếng của dã thú.
Thanh âm kia tựa hồ là đang rất cấp bách khủng hoảng, hình như là nói: “Mau, đi mau!”
Là người!
Hơn nữa số lượng còn không ít, chẳng qua là còn cách hắn đến vài dặm cho nên tiếng động truyền đến mới nhỏ như vậy.
Hắn hơi nghiêng đầu thoáng nhìn qua ba chữ vẽ trên tấm bia đá, khóe môi hiện lên một tia trào phúng.
Thiên Thần Thôn.
Người nhà trời mà cũng phải có lúc khủng hoảng như thế sao?
Là bị cái gì đuổi theo?
Hắn chậm rãi ngồi xuống, lại ôm Kiều Sở vào lòng, mị mâu nhìn nữ nhân đang ngủ say, trong đầu thoáng tính toán, ánh mắt chợt lóe sáng, khóe miệng cong lên, một tay đem bình sứ mới vừa lấy ra từ trong ngực nhẹ nhàng ném đi, tay kia khẽ vỗ vỗ mi tâm của Kiều Sở, đuôi mắt thủy chung vẫn quan sát phương hướng bên trong cánh rừng.
……….
.
Cuối cùng từ trong rừng xuất hiện những đốm sáng soi rõ cảnh vật.
Một, hai, ba, bốn, năm…Ngay thời điểm đám đuốc soi rõ một người ở chính giữa đám người từ bên trong cánh rừng gấp rút chạy ra, hắn ngẩn người, nhíu mày trầm giọng nói: “Là ngươi?”
Mà đối phương nhìn thấy hắn quả thật còn khiếp sợ hơn cả hắn gấp mấy lần.
******
Khi Kiều Sở tỉnh lại chỉ cảm giác trên thân người lạnh lẽo rất khó chịu, hơn nữa lồng ngực còn bị cái gì đó ép tới mức muốn tắt thở, nàng mò mẫm sờ sờ cái trán đau nhức, hai mắt nhập nhèm nhìn xuống vật gì đó đang chèn ép trên người nàng, nâng tay muốn đẩy vật kia ra.
Tầm mắt của nàng còn mơ hồ nên không nhìn rõ, nhưng khi bàn tay chạm vào vật kia lại có cảm giác thấm ướt, một mùi tanh của máu xông thẳng vào mũi, nàng cả kinh, thần thức toàn bộ liền tỉnh táo, rốt cuộc mới nhìn rõ vật đang chèn ép trên người mình chính là cái gì.
Không, không phải cái gì, mà rốt cuộc là người nào.
Mặt nạ sắt của hắn không