Phi Thiên ngẩn ra, mà mọi người cũng ngẩn ra, Phục Linh lắc đầu cười, Phi Thiên trầm ngâm một lúc, sau đó đem đứa nhỏ chuyển sang cho Thương Niệm, Thương Niệm chau mày, nhưng thấy Nhược Lam nhanh như chớp nhìn sang hắn, rốt cuộc mới có chút cẩn thận mà ôm lấy nàng.
Hắn thân là người chấp hình, từ trước tới nay tay chỉ chạm qua Thiên kiếm, nào có lúc nào chạm qua một đứa nhỏ, lần này cái tâm lãnh ngạnh của hắn rốt cuộc cũng hiếm hoi cảm giác có một phân vui sướng.
Lữ Tống quan sát Thương Niệm, trong lòng chính là phỏng đoán như vậy.
…..
Đó cũng chính là khởi đầu của mọi chuyện.
…
Hôm sau, Kiều Chấn Trữ bái thiếp tạ ơn gửi đến Phi Thiên, bởi vì hai người có quyền lực cao nhất trên Thiên giới chính là Long Phi Ly và Phi Thiên, cho nên hắn muốn mượn Nhược Lam làm cái cớ để có thể giao hảo cùng Phi Thiên, thế nhưng thu về chỉ là tin tức Phi Thiên đã đến Linh sơn tĩnh tu.
Năm năm sau, rất nhanh đã đến cái ngày mà những tiểu hài tử Thiên nhân linh trí được chọn lựa đem đến điện Phi Thiên làm môn đồ nghe Phật giảng, Kiều Chấn Trữ cũng mang Nhược Lam đi với hy vọng Phi Thiên có thể lựa chọn nàng.
Phi Thiên khi đó chỉ liếc mắt nhìn Nhược Lam một cái, Nhược Lam cũng lẳng lặng nhìn hắn, năm đó mẫu thân khi hạ sinh nàng thể chất suy nhược, nàng sinh thiếu tháng, vì vậy tuy đã năm tuổi nhưng vẫn còn chưa có biết nói.
Phi Thiên chỉ nói, đem đứa nhỏ về hảo hảo tĩnh dưỡng đi thôi, nàng tư chất ngu dốt, không thích hợp.
Kiều Chấn Trữ thất vọng một trận, đành phải mang Nhược Lam trở về.
Lữ Tống là người tu Phật, sau khi theo Long Phi Ly đến Thiên giới, được Long Phi Ly tiến cử đến điện của Phi Thiên làm việc, lúc đó hắn cùng Kim Đồng đang theo hầu bên người Phi Thiên, nghe Kim Đồng hỏi Phi Thiên, nói đứa bé kia đáng thương như vậy, Phật chủ vì sao không….
Phi Thiên thản nhiên nói, nàng chỉ là đứa nhỏ ngày đó ta đỡ đẻ, không hơn.
Thời khắc đó, Lữ Tống liền hiểu được, Phi Thiên chứng thật là vô tình.
Kiều Chấn Trữ không hề biết, danh sách tên là do hắn cùng Kim Đồng soạn ra, trước đó đã đưa cho Phi Thiên xem qua và Phi Thiên đã bổ sung thêm một cái tên nữa vào đó, chính là Nhược Tuyết.
Nhược Tuyết lớn hơn Nhược Lam một chút, ở trên Thiên giới cũng nổi danh là đứa nhỏ có trí tuệ, thật sự rất giống như Phục Linh khi còn bé.
Nhưng hắn và Kim Đồng đều lo lắng Nhược Tuyết tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, có điều Phi Thiên lại nói, đứa bé kia có trí tuệ giống Phục Linh, tuổi tác không thành vấn đề.
……
Từ đó về sau, cuộc sống của Nhược Tuyết thật sự là rất tốt, còn Nhược Lam ngược lại thì càng ngày càng xấu đi, nàng cùng Mịch La đều bị Kiều Chấn Trữ an trí đến ở trong một cái tiểu viện bị người ta lãng quên, ít người lui tới.
Nhưng Nhược Lam không hẳn là không có điểm vui vẻ, mặc dù mẫu thân của nàng thân thể suy nhược, không thể tu lại một thân đạo hạnh như trước kia, nhưng ngày ngày vẫn dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà truyền dạy cho nàng cách thức tu luyện thuật pháp.
Kiều Chấn Trữ ngại nàng không biết nói, lại thêm ngày đó bị Phi Thiên coi là tư chất ngu dốt, cho nên đã cấm nàng bước ra khỏi nhà.
Kiều Chấn Trữ nói, nếu nàng dám bước ra ngoài, nhất định sẽ nghiêm trị mẹ con nàng.
Nhưng đến năm nàng mười tuổi, rốt cuộc cũng đã có thể học được cách nói chuyện, mà thuật pháp của nàng thậm chí còn đạt được thành tựu mà những người đồng tuổi trong tộc khi đó phải vất vả tập luyện cũng chưa chắc đã có thể làm được.
Mà điều khiến Nhược Lam vui vẻ nhất chính là, thời điểm khi nàng vừa tròn mười hai tuổi, chính mình đã có thể biến hóa thành bộ dáng của Nhược Tuyết tỷ tỷ _ chỉ có như vậy, nàng mới có thể xuất môn.
Nàng mỗi đêm đều lặng lẽ lẻn vào Phi Thiên điện, trước khi Phi Thiên đi ngủ, liền biến thành tiểu hồ ly trèo lên giường của Phi Thiên, thay hắn ủ ấm giường.
Phi Thiên bị thương, làm cho cả người hắn lạnh tựa như tảng băng ngàn vạn năm không tan, ngay cả gường của hắn cũng rất lạnh, rất lạnh.
Mỗi đêm, đến khi hắn sắp giảng giải phật lý, giáo thụ thuật pháp cho các môn đồ xong, nàng một thân rét lạnh sẽ run rẩy lặng lẽ rời khỏi điện của hắn.
Từ năm mười hai tuổi cho đến năm nàng mười tám tuổi, ngày nào cũng như vậy, một đêm cũng không bỏ sót, cho dù là lúc ốm đau bệnh tật.
Trừ bỏ những vị phật trên Thiên giới, tân môn đồ của Phi Thiên rất nhiều, mà càng ngày lại càng nhiều.
Phi Thiên mặc dù một thân trọng thương còn cần một thời gian nhất định mới có thể khỏi hẳn, nhưng hắn cũng không ngại bỏ công sức giảng giải phật lý, giáo thụ thuật pháp cho mọi người.
Môn đồ của hắn, là phàm nhân ưu tú muốn tu tiên thoát khỏi phàm tịch cũng có, người ma tộc do Diêm Quân đưa tới cũng có, Thiên nhân cũng có, Thiên thần cũng