Thẳng cho đến khi máu tươi đem ngực của người trước mặt thấm ướt đẫm, nàng mới có chút gian nan từ từ mở mắt ra.
Thượng Quan Kinh Hồng bỗng dưng hồi phục lại tinh thần, ý thức được chính mình đã cắn môi mình đến mức chảy máu, chứ không chỉ là giống một tên ngốc tử si ngốc bất động nhìn chằm chằm nữ nhân cả người đầy máu trong lòng.
Hắn vội vàng nâng tay thay nàng chùi đi vết máu, lại hung hăng đem môi của mình lau lau vài cái, lòng hốt hoảng lo sợ động đến vết thương lại khiến nàng càng thêm đau.
Nàng bán híp mắt thống khổ lại im lặng nhìn hắn.
Tuy nàng mang khăn che mặt, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng.
Kiều Sở.
Một chút thích thú khi hắn tính kế đem toàn bộ tộc nhân một bộ tộc ra làm chỗ phát tiết, lúc này toàn bộ đều hóa thành hư ảo.
Mũi tên đâm sâu vào người nàng, có điều vẫn còn cách tâm phủ nửa tấc, hắn còn có thể cường cứu được nàng, nhưng nhìn thấy trên người nàng vương lại những mảnh vụn của nham tiết…….
Nghe nói, hắn chính là vì những thứ này mà mất đi trí nhớ.
Chuyện lúc trước thì không thể tra xét được nữa, nhưng đối với cái loại thống khổ do thứ độc này gây ra, thân thể hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
Đối với độc đó, hắn phải thật cẩn thận nghiên cứu qua, mới có thể chế được giải dược.
Nhưng mà, nàng chờ không được.
Mấy ngày này, hắn hận nàng, hận nàng không thể ngay lập tức liền chết đi.
Chính là, hiện tại, ngay lúc này, nàng đã sắp chết đi thật rồi, hắn mới biết, hắn vô luận như thế nào cũng không thể buông tay.
Tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hắn vốn còn tưởng rằng, không có cái loại cảm giác đau đớn nào thống khổ bằng cảm giác đêm đó khi hắn một tay bóp vụn đèn lưu ly.
Nguyên lai không phải như vậy.
Nguyên lai là có.
Hắn không dám dùng lực ôm nàng, nhìn thấy nàng cuộn mình yếu ớt nằm trong lòng hắn, hắn cơ hờ muốn đau đớn rống lên, chỉ có điều, là kêu không ra, cổ họng hắn, giống như đã bị bóp nghẹn.
Không thể phát tiết, hắn cả người đều run rẩy.
Nàng cũng chính là một kẻ ngốc tử, nàng vì cái gì lại không nói cho hắn biết là nàng thương hắn.
Chỉ cần nàng nói với hắn thì hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không rời khỏi nàng.
Hắn ôm nàng ngồi trên mặt đất, cảm giác hơi thở của nàng ngày càng yếu đi, khiến cho cơn thống khổ cùng tuyệt vọng cơ hồ muốn phá nát lồng ngực hắn, phá nát tâm phế, đau thấu tâm can, đau đến mức hắn muốn chết đi, muốn thay nàng mà chết đi.
Lúc này, vạt áo của hắn bị một cỗ lực nho nhỏ níu lấy, hắn chấn động, cúi đầu nhìn nàng, ý thức của nàng dường như đang dần trở nên mơ hồ.
Nhưng mà nàng vẫn níu chặt lấy áo hắn, nhỏ giọng nói, Kinh Hồng, đau.
Trong mắt của hắn chợt biến lạnh, mạnh mẽ nhắm mắt lại, thình lình nghe thanh âm chiến loạn nổi lên từ bốn phía xung quanh, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, thần ở nơi này, ai cũng không cứu được nàng.
Những người này cho dù có chết cũng cùng hắn không quan hệ.
Hắn sao biết, hắn cũng không có rãnh rỗi đi nhìn, cho nên hắn không biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng những tộc nhân hai tộc đứng ở bốn phía thì lại biết rất rõ, thời khắc khi Thượng Quan công tử nhắm chặt mắt lại, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên lan ra vô số đạo tế văn, kéo dài mãi cho tới những nơi mà mắt người không thể nhìn thấy được, làm cho tất cả những căn nhà xung quanh đều ầm ầm đồng loạt sụp đổ.
Mọi người kinh hồn tán đảm nhìn nam tử ngồi ở giữa sân trong mắt biến ảo vô số lần.
…….
Thượng Quan Kinh Hồng lại cắn răng ôm lấy Kiều Sở, hắn cần phải trở về Y lư, phối dược cứu nàng.
Hắn thấp giọng an ủi: “Sở, chúng ta quay về Y lư thôi, ta sẽ chữa trị cho nàng, đừng sợ, chỉ một lát nữa thôi sẽ không đau nữa đâu”
Nàng không thể cứ như vậy mà chết đi được.
Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau một chỗ.
Nàng phải ở bên cạnh hắn.
Nấu cơm cho hắn, nấu thức ăn chay cho hắn, ân, sau này còn sinh con cho hắn nữa.
Chỉ có như vậy, nàng mới không rời bỏ hắn.
Chỉ cần nàng không quay trở về bên cạnh nam nhân kia, nàng muốn làm cái gì, hắn cũng đồng ý hết.
Bọn họ phải cùng một chỗ.
Hắn….Sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng một mình nữa.
Cùng một chỗ,