Thượng Quan Kinh Hồng cũng không nhiều lời, đem Kiều Sở nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, thân thủ sờ soạng trong ngực lôi ra thứ gì đó, tiếp đó là một trận bột phấn màu trắng phiêu tán trong không trung.
Hồ vương thoáng nghi hoặc, đã thấy hắn lại lần nữa ôm lấy Kiều Sở, thình lình liền nghe được Kiều Chấn Trữ kinh hãi hô lên: “Thượng Quan công tử, ngươi đây là ý gì?”
Cảnh tượng diễn ra trước mắt mọi người lúc này là hơn mười con thần thú vốn đang bất tỉnh trên mặt đất đã bắt đầu đứng lên, từng con từng con một, ngoại trừ Thượng Quan Kinh Hồng, đều đang lục tục đứng lên.
“Đây là thành ý của ta, Hồ vương, thỉnh cứu thê tử của ta” Thượng Quan Kinh Hồng vẫn nhìn chằm chằm Hồ vương, trên mặt lúc này đã khôi phục lại thần sắc bình tĩnh.
Hắn ra tay rõ ràng lưu loát không chút do dự, lại không một ai biết rằng hắn bề ngoài thì có vẻ như đang đề phòng Hồ vương, nhưng trong lòng thì đang mừng rỡ như điên.
Nghe hô tức của phụ thân chợt trở nên thô ách, Nhược Tuyết lập tức liền ngăn lại mẫu thân đang phẫn nộ muốn mở miệng chất vấn, từ lúc nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng ôm lấy Kiều Sở, lòng nàng liền bắt đầu căng thẳng, lúc này “bốp” một tiếng như có cái gì đó vỡ vụn trong lòng.
Thê tử.
Nàng cắn cắn đôi môi cánh hoa, thầm nghĩ, hắn với Kiều Sở trước kia hẳn là cũng có một chút tình phân, hiện giờ vì Kiều Sở giúp hắn ngăn lại mũi tên, cho nên hắn mới………..Tuy vậy, trong lòng nàng cũng càng nhiều hơn là run rẩy cùng sợ hãi.
Nhưng suy cho cùng nàng là người tính tình thậm ổn, lúc này chỉ có thể cắn chặt răng, thầm nghĩ sẽ đi hỏi hắn sau.
Còn hiện tại thì nàng không thể đi ngăn cản hắn cứu Kiều Sở, nếu không tất sẽ tổn hại đến cảm tình giữa hắn và nàng.
Lúc này lại nghe được Hồ vương khẽ cười nói: “Thành ý? Chính là ta cảm thấy còn chưa đủ.
Người trẻ tuổi, ngươi nghe cho kỹ, ta muốn ngươi phải lần lượt thực hiện cho ta, một là tặng cho ba người Kiều gia mỗi người một bạt tai, hai là quỳ xuống trước mặt ta dập đầu ba tiếng, gọi ta một tiếng bà bà, ta liền cứu nàng”
Nhược Tuyết chấn động, Kiều Chấn Trữ cả giận nói: “Lão yêu bà, ngươi đừng mơ tưởng!”
….
Kiều Sở tỉnh lại vừa đúng lúc nghe thấy lời Hồ vương nói, nàng lắc đầu cười, lại cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, ánh mắt hơi dời lên trên một chút, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang chìm mâu nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ chẳng để tâm đến lời Hồ vương vừa nói.
Kiều Sở không nghĩ mình có thể vượt qua đại nạn lần này, hiện tại đầu lại có chút thanh tỉnh, nàng nghĩ có thể hay không đây là hồi quang phản chiếu (kiểu tỉnh táo của người sắp chết) mà người ta thường nói.
Nàng thản nhiên nghĩ, đừng nói là hắn hiện tại thích Kiều Mi, cho dù hắn hiện tại đã mất trí nhớ, nhưng tính tình thì vẫn không thay đổi, người giống như hắn sao có thể dễ dàng quỳ trước kẻ khác, với thân phận của hắn, cả đời chỉ có thể quỳ trước cha mẹ, còn những người khác, tuyệt đối sẽ không quỳ.
Không nói đến mệnh nàng đã hai lần được hắn cứu về, dù sao cũng không phải trọng thương ở thân thể, lúc trước thì có lần cứu Nguyên Bảo mà nàng bị trúng tên, nhưng vì Kiều Dung dùng lực cũng không quá lớn, cho nên cũng chỉ coi như là vết thương da thịt; rồi tính cả lúc rơi khỏi vách đá, cộng thêm lần độc phát tác ở Y lư hôm nọ nữa, tính ra nàng chỉ mới trải qua ba lần sinh tử.
Tướng quân bách chiến tử, nàng không coi ba lần sinh tử là nhiều, nhưng cũng không thể coi đó là ít, lần đầu tiên thì xảy ra quá nhanh khiến nàng còn không kịp sợ, lần thứ hai nàng đã sợ, lúc này nàng quả thật vẫn là sợ, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi, vẫn là một phàm nhân nhỏ bé tham sống sợ chết.
Chính là vết thương nơi ngực lại đau đớn lợi hại, khiến nàng không khỏi rên lên thành tiếng, nàng cười khổ, chỉ sợ chính mình không thể chống đỡ được nữa….Sợ, rồi đau, nhưng vẫn vội vàng nói: “Đừng làm hại Mị tộc…”
Một bên, Hồ vương tựa hồ liếc nhanh qua nàng một cái, nàng không để ý cho lắm, chỉ biết là nhìn thoáng qua thì Kinh Hồng có vẻ như cũng không có ý muốn thương tổn đến Mị tộc vương này, Thượng Quan Kinh hồng mâu quang âm trầm, ôm thân thể của nàng chặt chẽ thêm một chút, nàng muốn tranh thủ lúc còn tỉnh táo mà nói cho hắn biết về chuyện thân phận của Kiều Mi…..Ngày đó là nàng có tiểu tâm vì mục đích của mình mà giấu hắn mọi chuyện, nhưng hiện tại thì nàng không thể tiếp tục giấu diếm hắn được nữa, nếu không nhất định sẽ là hại hắn.
Nàng muốn hắn quay trở về Duệ vương phủ, còn có cả chuyện cứu Mịch La cùng việc dặn dò hắn trăm năm sau không được xây lăng tẩm nữa…Nào biết, Thượng Quan Kinh Hồng đã đem nàng đặt xuống mặt đất, sau đó đứng dậy bước nhanh về phía đám người Linh tộc.
Có lẽ, thời gian từ lúc Hồ vương đưa ra điều kiện cho tới lúc Thượng Quan Kinh Hồng đưa ra quyết định thật sự là quá ngắn, mà Thượng Quan Kinh Hồng lại cứ mãi trầm mặc hữu ý vô ý, cho nên thật sự là làm cho người ta không kịp đề phòng, không có người nào ngăn cản, một tiếng thanh thúy lập tức vang lên trong không gian im ắng, Kiều Sở ngẩn ra, gian nan nhìn về phương hướng Thượng Quan Kinh Hồng đang đứng, rồi lại nhìn đến Kiều Chấn Trữ ánh mắt hung ác lại vẫn không thể tin trừng mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng.
Khắp nơi đột ngột rơi vào yên tĩnh, không có gì ngoại trừ tất cả mọi người đang mang vẻ mặt khiếp sợ nhất thời không kịp phản ứng____
“Kinh Hồng, chàng làm gì vậy?”
Theo thanh âm bén nhọn run rẩy của Nhược Tuyết vang lên, Kiều Sở cũng đồng dạng kinh hãi, hắn lại dám gây thù chuốc oán với Linh tộc thật sao….Nhưng rồi lại hờ hững nghĩ rằng, với Nhược Tuyết, hắn nhất định sẽ không động thủ đâu…..Lúc này, ý thức của nàng cũng dần mơ hồ, trước mắt tối đen, sau đó liền không còn biết gì nữa.
*****
Bên ngoài mưa rơi rả rích, hạt mưa rơi càng lúc càng nặng dần.
Từ lúc nàng tỉnh lại đến lúc này tính ra đã là hơn mười ngày mười đêm, hết thảy tựa hồ vẫn yên bình, rồi lại tựa hồ trời đất đều đã biến hóa.
Kiều Sở mệt mỏi lười biếng nhoài người nằm trên tháp, phía trước giường, một đôi mắt mở to sáng bừng đang chăm chú nhìn nàng.
Nàng cười, vỗ về cái đầu của thú vương.
Thú vương lại như có linh tính ngông ngênh gật cái đầu, co thân mình lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cửa phòng vẫn khép chặt, văng vẳng có tiếng sáo hòa vào cùng tiếng mưa rơi rả rích truyền từ bên ngoài vào phòng.
Kiều Sở nhắm mắt lắng nghe.
Nàng tất nhiên biết là ai đang thổi sáo.
Mỗi ngày, Thượng Quan Kinh Hồng tổng vẫn luôn ở bên ngoài phòng thổi sáo.
Dường như là vì biết vào giờ này nàng ắt sẽ tỉnh lại.
Hắn thổi hết khúc này đến khúc kia, thẳng cho