Hắn quả nhiên là không tin nàng mà!
Nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, tránh càng tô lại càng đen, chỉ giơ một bàn tay ra.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay của nàng, nói: “Ta cảm giác được, cả đời này của ta chưa từng đồng ý qua với người khác chuyện gì giống như thế này”
Hắn dứt lời liền cũng đưa tay ra.
Trong không gian vang lên ba tiếng vang thanh thúy.
Nàng được tự do!
“Vậy lần đầu tiên này của ngươi liền dành cho ta đi” Nàng lại nghe một trận cười yếu ớt của hắn đáp lại nàng, nàng thả tay xuống, trong lòng lại có chút vui mừng, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay chính mình một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Chúng ta ngày mai liền xuất phát trở về có được không?”
Hắn liền phản đối nàng: “Không được, phải đợi nàng khỏe lại đã rồi chúng ta mới có thể rời đi, thân thể nàng hiện tại không thể để nhiễm phong hàn, nếu không ảnh hưởng đến lúc về già sẽ rất thống khổ”
Nàng cười, đạm nhiên nói: “Không có lúc về già, ta tự biết chính mình như thế nào, lần này qua đi, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn thêm nửa năm nữa mà thôi”
Hắn nghe vậy lập tức xiết chặt lấy bả vai nàng, thanh âm thản nhiên vừa rồi lúc này liền biến thành phẫn nộ: “Nàng có!”
Nàng cũng không cùng hắn tranh cãi làm gì, chỉ tùy tiện gật đầu, đột nhiên nhớ tới Linh, Mị hai tộc, liền cả kinh ra tiếng: “Hai tộc nhân kia có khỏe không?”
“Ừm, những lời kéo dài hơi tàn này nọ về sau chớ nói nữa, ta không thích” Hắn nâng mi nhìn nàng cảnh cáo, sau đó mới buông tay ra, hướng đến dược phòng.
Nàng có thể tỉnh lại, nói vậy có phải là những việc Hồ vương yêu cầu hắn làm hắn đều đã làm cả sao?
Trong lòng nàng không yên, rồi lại nhớ tới một chuyện, hít vào một hơi: “Ngươi cùng Kiều Mi, các ngươi có hay không……”
Nàng nghe ra được sự căng thẳng trong giọng nói của chính mình, liền cười bản thân ngu ngốc, chẳng phải những thị nữ kia đã nói rất rõ rằng có một đêm hắn nghỉ lại trong phòng Kiều Mi đó sao……
Nàng kỳ thật cũng không muốn hỏi, cũng biết là không nên hỏi, nhưng rốt cuộc cũng đã hỏi, cũng biết mình sắp bỏ đi rồi cho nên cũng không cố kỵ cái gì, chỉ là sợ hắn phạm vào cấm kỵ.
Hắn lại xoay người, khóe miệng hiện lên một tia cười: “Ta đã sớm hoài nghi là nàng biết Nhược Tuyết, nguyên lai đúng là như vậy”
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ là cười, mà ý cười phát ra càng lúc càng sắc bén, mang theo niềm vui sướng sâu đậm: “Nàng trước đó bịa ra câu chuyện về thân phận của hai chúng ta, bởi vì người kia trong lòng nàng chính là ta, ta là nam nhân đầu tiên của nàng.
Nàng nói ta ở bên ngoài còn có một nữ nhân mà ta yêu nhất, Kiều Sở, nàng vẫn một mực để tâm việc người ta yêu không phải là nàng”
Nàng ngẩn ra, lập tức bật cười, một bên cười, một bên phủ tay nơi ngực.
Hắn nhướng mày, lập tức bước nhanh lại ôm nàng vào trong lòng, kéo tay của nàng ra, thay nàng nhẹ nhàng xoa vết thương, trầm giọng nói: “Ta mặc kệ trong lòng nàng nghĩ thế nào, nhưng bắt đầu từ hai ngày trước ta đã chính thức coi nàng là thê tử của ta rồi, là thê tử duy nhất của ta”
Nàng nhất thời chấn động, lại nghe hắn nói tiếp: “Ta đã từng hôn qua Kiều Mi một lần, nhưng không có cùng nàng làm cái loại chuyện kia, đêm đó ta bị nàng bức phải bỏ đi, ta quả thật có đến tìm nàng ta, nhưng chẳng qua chỉ bởi vì ta muốn tin tức truyền tới tai nàng, khi đó nàng sẽ muốn gặp ta, sẽ phái người đến tìm ta”
Nàng không nói rõ trong lòng lúc này là hỉ hay là kinh, hôn một người lại đại biểu cho cái gì, nhưng hắn trước kia chán ghét nhất là việc này, lúc đó hôn môi nàng cũng chỉ vì muốn trừng phạt nàng mà thôi.
Trong lòng nàng cảm giác hổ thẹn, kéo kéo khóe miệng cười tự giễu, thẹn quá hóa giận, một ngón tay chỉ ra cửa: “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ngươi nếu muốn ta ngoan ngoãn ở lại trong phòng này mà dưỡng bệnh thì lập tức đừng để cho ta thấy mặt ngươi, nếu không ngày mai chúng ta lập tức quay trở về”
“Đương nhiên, ngươi vốn cũng không cần phải để ý đến ta, thân phận Bát gia ngươi chính là hoàng thân quốc thích dòng dõi quý tộc cao quý nhất, còn ta bất quá chỉ là một sườn phi nhỏ bé của ngươi mà thôi, cũng không có cha mẹ làm chỗ dựa, ngươi thích đối với ta bạo thi liền bạo thi, nữ nhân ngươi yêu nhất muốn ta chết, ngươi cũng có thể không chút do dự mà muốn cái mạng này của ta.
Như vậy thử hỏi ta có thể khúc mắc cái gì, trong mắt ngươi, ta ngay cả tư cách để khúc mắc cũng không có”
Nàng vừa cười vừa nói, vươn tay gạt nhanh nước mắt.
Lúc nào cũng như vậy, một câu không bao giờ khóc nữa của nàng thật sự là thúi lắm.
Nàng đột nhiên nghĩ có lẽ sau khi đi rồi nàng thật sự sẽ sống rất tốt, có mấy câu không cần kiêng kị gì vẫn có thể mặc sức nói ra, xấu mặt thì đã như thế nào cơ chứ?
Hắn vốn bất uấn bất hỏa, vuốt tóc nàng, cười nói nàng là hũ dấm chua.
Lúc này, nghe nàng nói vậy, tay hắn cứng lại, trượt xuống khỏi tóc nàng….
……
Trên người nàng đại thương vẫn còn chưa lành, hành động bất tiện, nàng không muốn khiến hắn phải quan tâm, mà hắn vẫn trầm mặc không nói, nhưng không có dụng cường giống như ngày xưa nữa.
Vốn hai ba ngày đầu, người đến lo cơm nước cho nàng chính là hai người con dâu của nhà Kỷ thầy ký, một người trong đó nàng có thể nhận ra là mẹ của Bình nhi, nàng ẩn ẩn cảm giác không khí giữa bọn họ có gì đó không được bình thường___mà người của Linh tộc trải qua chuyện kia sao còn có thể để mặc cho hắn sai khiến? Hắn động thủ với Kiều Chấn Trữ, nhưng hiện tại nàng và hắn lại không giống như đang là địch nhân của Linh tộc, vốn nàng nhận thấy bọn họ còn có thể lưu lại trong này đã là một chuyện hết sức kỳ quái rồi.
Nàng cũng không quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp hỏi mẹ của Bình nhi thì mới biết được, ngày đó sau khi Duệ vương tát Kiều Chấn Trữ một bạt tai, Hồ vương lại cười một tiếng, nói: “Ngươi quả là thông minh, vô thanh vô tức liền ra tay, nếu không cũng tuyệt chưa chắc đã có thể chạm được vào tên súc sinh này.
Người phạm tội chính là hắn, còn hai người kia liền thôi đi, hơn nữa, ngươi cũng không thể động thủ với họ được đâu”
Bởi vì lúc đó, người của Linh tộc đã bao vây lấy Thượng Quan Kinh Hồng.
Kiều Chấn Trữ không giận ngược lại còn cười: “Thượng Quan Kinh Hồng, ta đối đãi với ngươi không tệ, nhưng ngươi lại ngu ngốc đến mức trúng kế của Hồ vương mà động thủ với ta, thê tử của ta tất nhiên là ngươi không thể động vào được, ngươi cho là bà ta có thể cứu được Kiều Sở ư, cho dù là có thể đi chăng nữa thì sao ngươi không hỏi xem Linh tộc của ta có đúng hay không là ngươi cứu!”
Sắc mặt Nhược Tuyết tái nhợt.
Hồ vương chỉ lạnh lùng khoanh tay mỉm cười.
Tộc nhân hai phe hoặc là phẫn nộ hoặc là châm chọc nhìn chòng chọc vào nam nhân đang đứng giữa sân.
Vốn Thượng Quan Kinh Hồng sau khi động thủ liền chỉ nhìn chằm chằm nàng lúc đó đang nằm trên mặt đất, nghe Kiều Chấn Trữ nói vậy, ánh mắt hắn liền chậm rãi xẹt qua trên người Kiều Chấn Trữ,