Kiều Sở vốn đã dự đoán được là Thượng Quan Kinh Hồng tất sẽ phái người đi theo nàng, nàng còn tính toán được hắn hiện tại đã mất trí nhớ cho nên cũng đã quên luôn chuyện lúc trước giữa nàng và Hạ vương rồi, cũng vì vậy mà cũng sẽ không đến mức nghe nhắc đến Trang phi liền hoài nghi đến Hạ vương, cho nên nếu hắn có phái người đi theo cũng sẽ không phái người lợi hại như lão Thiết theo nàng, vì thế nên nàng mới dám mạo hiểm đi ra ngoài.
Chứ nếu người hắn phái lại là lão Thiết thì chưa chắc nàng đã có thể cắt đuôi được.
Vốn trước đó Mỹ Nhân cũng chỉ là cảm giác có hai người đi theo chứ cũng không dám chắc chắn, nhưng cũng chỉ nhiêu đó cũng đủ để nàng khẳng định phỏng đoán của nàng là đúng, vì vậy vừa đi vào đường cái các nàng lập tức rẽ vào hiệu tơ lụa.
Trong tiệm tơ lụa vốn dĩ có rất nhiều người.
Trong lúc các nàng giả vờ thử y phục, nàng liền cho một vị cô nương ít ngân lượng, để nàng mặc vào y phục của chính mình lẫn thay đổi kiểu tóc giống như nàng rồi cùng Tứ Đại Mỹ Nhân rời khỏi hiệu tơ lụa.
Đợi bọn họ rời đi được một lúc rồi nàng mới mua y phục mới cải thành nam trang, chỉnh sửa một chút cho khác với bình thường rồi mới từ bên trong đi ra.
Dù sao nàng cũng là nữ nhân của Thượng Quan Kinh Hồng, cho nên ám vệ của hắn tất nhiên cũng sẽ không dám vào rình xem nàng thay quần áo.
Lúc này nàng khẽ thở dài một tiếng, còn một cái môn đồng đứng ở cửa tửu lâu đã tiến tới ân cần làm người hướng dẫn đường cho nàng.
Thượng Quan Kinh Thông……
Vốn nàng đã có chủ ý sẽ không gặp lại hắn, chỉ tiếc bọn họ tuy là tương giao không sâu, những cũng không thể coi là mỏng, cho nên nàng biết hắn đã nói là làm, hắn đánh cược nàng sẽ không đành lòng, đoán được nàng sẽ không nỡ để cho hắn chậm trễ lâm triều, khiến cho hoàng đế trách phạt hắn.
Vừa đi vào liền nhìn thấy ở lầu một có sắp hơn mười cái bàn tiệc, trên mỗi bàn chẳng đào đâu ra một cái chỗ trống, trên bàn trà nóng bốc khói lượn lờ, thanh u nhã văn, bày biện đủ các đĩa món ăn hấp dẫn, tiếng người ồn ào, quả nhiên là phi thường náo nhiệt.
Môn đồng cười hỏi nàng: “Công tử đến là để tìm người hay là để dùng bữa a? Nếu là tìm người thì công tử hãy nhìn kỹ xem là bàn nào, tiểu nhân sẽ dẫn đường cho công tử qua đó”
Kiều Sở có chút buồn cười, nghĩ đến môn đồng này mỗi ngày đều nghênh đón tiễn khách cho nên cũng biết cách đối nhân xử thế, nhưng vẫn là trước kính la y* đi.
Tuy là một bộ dáng mặt mày niềm nở tiếp đón nàng, nhưng trong lời nói đã sớm phân ra thứ bậc.
Mới vừa rồi còn ở trong tiệm tơ lụa nàng đã thăm dò qua, được biết Huyền Tương tửu lâu này tổng cả thảy có bảy tầng lầu.
Không nói đến ba lầu trên cùng là khách điếm, còn trong bảy tầng này thì đã có đến bốn tầng là tiệm ăn, ở lầu một chính là chỗ cấp bậc thường nhất, thức ăn cùng người ngồi ở đây tuy không phải hạng tầm thường nhưng vạn lần đem so vẫn không bì được với lầu hai tới lầu bốn.
Càng lên cao thì khách nhân ngồi càng ít dần, thức ăn cũng càng cao cấp hơn nhưng đương nhiên giá cũng càng thêm xa xỉ.
Nghe nói tới lầu bốn liền cũng chỉ có vài nhã gian mà thôi.
Tùng Phong nhã gian mà Hạ vương nói hẳn là ở lầu bốn đi?
Nàng nhìn về phía cầu thang đi lên, đang muốn bảo môn đồng kia mang nàng đến lầu bốn, đột nhiên ánh mắt nàng lại xẹt qua một gã sai vặt đang đứng ở cầu thang đang đưa mắt nhìn xung quanh, trên thắt lưng của gã sai vặt đó có đeo một tiểu hà bao.
Nàng giật mình một cái, xong rồi không nhịn được khẽ bật cười.
Thượng Quan Kinh Thông quả nhiên là rất cẩn thận, còn sai một gã sai vặt đến tiếp ứng nữa.
Hắn đoán được nàng không tiện ra ngoài, cho nên nàng rất có thể sẽ dịch dung, gã sai vặt đương nhiên cũng sẽ không nhận ra nàng, vì thế mới đưa tiểu hà bao cho gã sai vặt làm tin để nàng có thể nhận ra người.
Đó chính là tiểu hà bao mà nàng mang theo từ Bắc địa đến đây, là đồ chế tác của dân phường, nàng vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.
Mà gã sai vặt kia cũng là người thông minh, ánh mắt lợi hại nhận thấy nàng đang chăm chú nhìn mình, hắn vừa mừng vừa sợ đang muốn mở miệng hỏi, mà nàng đã gật gật đầu, ý bảo hắn không cần lên tiếng.
Thượng Quan Kinh Thông nhất định đã lo lắng qua, đã tính toán muốn đến cũng lặng lẽ, mà đi cũng lặng lẽ, bởi vì nàng xuất nhập không tiện, cũng sợ nàng hội tị hiềm.
Nhưng cái chỗ này mặc dù nhiều người cho nên tạm coi là an toàn, có điều nơi an toàn nhất cũng có thể là nơi nguy hiểm nhất.
Nàng khoát tay cho môn đồng lui đi, đang chuẩn bị đi đến cầu thang, đột nhiên có một đạo thanh âm vang lên sau lưng nàng: “Vị công tử này, công tử cùng tiểu thư nhà ta nói muốn mời công tử qua đó uống một chén rượu nhạt”
Kiều Sở hơi kinh hãi, này là ai đang nói chuyện vậy? Nàng ở Triêu Ca vốn chẳng quen biết gì nhiều cho lắm, hơn nữa lúc này còn đang vận nam trang, lại còn đeo cả khăn che mặt nữa.
Cho dù có là người quen biết đi nữa cũng chưa chắc đã có thể nhận ra nàng.
Có điều nàng vốn cũng là người cẩn thận, sợ làm chuyện gì kinh động lại gây phiền phức cho Hạ vương, vì thế liền âm thầm ra hiệu với gã sai vặt kia, sau đó xoay người lại.
Đứng xa xa phía đằng trước mặt nàng kia chính là một nam tử vận y phục người hầu, nhưng bộ dáng lại trông rất có khí phách, gò má cao, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén lợi hại.
Nàng không biết người này!
Chủ tử của hắn rốt cuộc là ai?
Thuận theo ánh mắt của nam tử nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một cái bàn tiệc, trên bàn có ba nam hai nữ đang ngồi, trong đó có một nam tử và hai nữ tử tuổi nhìn còn rất trẻ, ăn mặc lại hoa lệ.
Vừa nhìn liền biết, những người này nhất định xuất thân từ nhà không đại phú thì cũng là đại quý.
Nam tử trẻ tuổi kia dưới cằm mọc vài cọng râu ngắn, diện mạo anh tú, ngũ quan vi lệ, có điều nhìn qua lại có vẻ tục tằng thô lỗ.
Còn hai nữ tử kia, một người có tuổi tác hơi lớn, mặt mày ôn oánh, dung mạo thanh tú giống như một vị tiểu thư khuê tú có vẻ dịu dàng, nhưng khóe miệng nàng lúc này nhếch lên cao, rồi lại rõ ràng có nhất mạt âm trầm.
Còn nữ tử còn lại thì hai gò má hơi ửng hồng vi rượu, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, trong mắt ba quang lưu chuyển, lại có vẻ mềm mại yêu kiều mê hoặc lòng người, đây đúng là điển hình vẻ đẹp của mỹ nhân đoạt hồn.
Ngồi cùng bàn với bọn họ còn có hai lão giả nam tử nữa, một người đoan chính, một người uy nghiêm.
Ngoài ra đứng phía sau mỗi người còn có thêm một nam một nữ người hầu.
Nhìn tư thái này Kiều Sở càng thêm chắc chắn rằng thân phận của mấy người này nhất định là bất phàm.
Thật không biết là đến từ gia đình quan lại triều thần nào, hay lại là một huynh đệ thân thích nữa của Thượng Quan Kinh Hồng?
Nàng lại càng thêm nghi ngờ, lấy thân phận của bọn họ lẽ ra là phải ngồi ở những lầu trên mới đúng chứ, cớ sao lại rãnh rồi đi ngồi ở lầu một này?
Giờ phút này hai lão giả nam tử chỉ thấp giọng trò chuyện với nhau, còn ba nam tử tuổi trẻ kia lại đang rất có hứng thú nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng nàng nhận ra ánh mắt đó không hề có thiện ý.
Tựa như ánh mắt của một con thú đang nhìn con mồi.
Nàng hít sâu một hơi để cho chính mình trấn tĩnh lại, mà nam tử có gò má cao kia đã đi qua, còn nữ tử tuổi trẻ nhất trong đám người kia thì cười khanh khách, nói: “Thái Trữ cô cô, cô cô nói quả nhiên là không sai mà, vẫn là ngồi ở chỗ này mới là tốt nhất, có thể nhìn thấy biết bao nhiêu người thú vị ở Triêu Ca, nam tử này xuất môn lại còn mang cả khăn che mặt”
Nữ tử được gọi là Thái Trữ cô cô kia quét mắt liếc nhìn Kiều Sở một cái, tay tiếp nhận một chén trà tỳ nữ đưa tới, thản nhiên nhấp một ngụm, bên miệng cũng hiện lên ý cười nồng đậm: “Thế nào, hai người các ngươi đã quyết định được hay chưa?”
Nữ tử này mặc dù được gọi là cô cô, nhưng so ra tuổi tác cũng không lớn hơn chất nữ của nàng là mấy, bất quá cũng chỉ hơn có vài ba tuổi.
Lúc này cẩm y nam tử mâu quang vừa động, cười nói: “Thôi được, ta là cá thiếu niên này là một nữ tử, các người nhìn dáng người của ‘hắn’ mà xem, thêm nữa cặp mắt kia lại vô cùng xinh đẹp, ta đoán phía dưới khăn che mặt của nàng là một dung mạo khuynh thành, Ngân Bình, ngươi nói thử xem?”
Nữ tử trẻ tuổi khẽ cười một tiếng, nàng đó chính là Ngân Bình, nàng mị mâu nhìn Kiều Sở một lúc, sau mới chậm rãi nói: “Dưới khăn che mặt này, nếu không phải là cực kỳ xinh đẹp thì nhất định phải là vô cùng xấu! Ta cá nàng đó chính là…….xấu nữ, là một con heo”
Kiều Sở chấn động, trong lòng lại cười khổ, cuối cùng cũng hiểu ra được mấy nam nữ này đang chơi đùa cái gì, liếc mắt nhìn lại có thể đánh giá nữ tử kia tuy có vẻ thuần mỹ ngây thơ, nhưng nghe ngữ khí sắc bén của nàng liền có thể đoán được nàng không phải người đơn giản.
Ba con người này thật giống như hạng ăn chơi trác táng, lại có thể đem một người ra mà chơi đùa như vậy.
Mà bất hạnh thay nàng lại bị chọn làm vật hy sinh.
Bọn họ chính là muốn đem dung mạo của nàng ra đánh cược!
Mà đem con nhà người ta ra làm vật hy sinh rồi thì thôi đi, lại còn nhìn y phục của nàng chất liệu bình thường, cho rằng nàng là dân đen, liền ỷ thế hiếp người, nói chuyện còn chẳng thèm kiêng nể gì.
Quả nhiên xã hội phong kiến đúng là đại gian đại ác.
Mà nàng làm sao có thể buông tay chịu trói đi vào khuôn khổ cho được, đang nghĩ mặc kệ bọn họ, đột nhiên nam tử có gò má cao kia chăm chú nhìn nàng, nói: “Công tử, mời”
Nàng cũng chẳng thèm động đậy, chỉ nhướng mày nhìn về cái bàn năm người cách đó không xa, cất cao giọng nói: “Đa tạ công tử cùng chư vị tiểu thư có ý tốt thưởng rượu, tiểu nhân xin ghi nhận, chư vị, thỉnh cứ tiếp tục”
Ba người kia nhìn nhau cười, thấy nàng tựa hồ không nổi giận, lại còn không một chút nao núng, một lời dứt khoát, cẩm y nam tử lập tức vỗ tay một cái, nam tử gò má cao kia hiểu ý, liền lôi ra một xấp ngân phiếu, thản nhiên nói: “Công tử, ngươi nể mặt qua đó uống chén rượu, ngân phiếu này sẽ là của ngươi”
Kiều Sở nhàn nhạt liếc mắt nhìn xấp ngân phiếu trong tay hắn, mặt trên hiện ra giá trị một trăm lượng, liếc mắt nhìn qua liền biết một xấp này không dưới một ngàn lượng.
Có điều nàng tốt xấu gì cũng là một Duệ vương sườn phi, còn không có thiếu tiền đến mức ấy,