“Ngược lại, nếu tiểu nhân may mắn là người thắng cuộc, tiểu nhân tửu lượng lại kém, vì vậy cũng thỉnh công tử cùng chư vị tiểu thư chớ trách tiểu nhân không thể tiếp nhận một chén rượu này”
Không uống rượu liền cũng chẳng cần phải tháo bỏ khăn che mặt.
…..
Lúc đó trong tửu lâu có không biết bao nhiêu là thực khách đều ngẩng đầu lên nhìn, thậm chí có không ít người còn đứng hẳn dậy, ngay cả chưởng quầy cũng phải ngừng công việc mà rời khỏi quầy bước ra ngoài.
“Mọi người nên ngồi tại chỗ mà xem thôi, tránh để ngăn cản tầm mắt của người phía sau.
Một người thưởng thức không bằng mọi người cùng nhau thưởng thức”
Thưởng thức? Thưởng con mẹ nhà ngươi ấy! Quả nhiên là tên thái tử đầu heo chết tiệt, đứng nói chuyện không thấy đau lưng mà.
(Đứng nói chuyện không thấy đau lưng: ý bảo những người không biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, chỉ biết ngồi ăn nói lung tung)
Thái tử nhạy bén cho nên lập tức cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn mâu quang thâm trầm trái lại còn hướng nàng khẽ gật đầu một cái.
Trong tửu lâu nhất thời liền có vài vị quan lại nhìn thấy hắn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, Kiều Sở mặc dù không nhìn kỹ nhưng vẫn nhận ra thái tử hơi khoát khoát tay để cho những người kia không cần hành lễ với hắn.
Đại bộ phận dân chúng dường như lại bị khí thế của hắn áp bách làm cho kinh sợ, đều tự lui lại chỗ ngồi của chính mình, nhưng vẫn là tò mò đến đề mục câu đố cho nên vẫn kiễng chân ngóng cổ lên xem.
Bản tính con người sợ nhất chính là dây vào phiền phức, đó cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi không có một ai dám bước ra thay nàng nói một câu gì.
Kiều Sở cũng thật không trách cứ bọn họ, nhưng còn đối với thái tử, Kiều Sở hơi nhếch khóe miệng, cũng chẳng nói cái gì, chỉ là trong lòng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, sau đó mới hạ nét bút viết ra giấy đề mục.
Ba người Thuần Phong nhìn về phía thái tử, Thuần Phong gật gật đầu, lập tức giơ cao chén rượu, nói: “Nói rất đúng, công tử này quả nhiên là diệu nhân!”
Thái tử cười đáp lễ.
Mùi mực đạm nhiên lan tỏa trông không khí, đám người Thuần Phong lập tức chuyển mắt nhìn về phía Kiều Sở, nàng nhanh chóng viết xong đề mục liền gác hạ cây bút, sau đó đưa tờ giấy tới trước mặt Thuần Phong, cổ tay khẽ nhúc nhích, cố ý để cho Thái Trữ không nhìn thấy đề mục.
Nữ tử này là người lợi hại, nếu để cho nàng ta nhìn thấy thì có lẽ nàng ta sẽ sớm nhận ra đề mục này có điểm gì đó khác thường.
Còn Thuần Phong tuy cũng không phải là người dễ dàng đối phó, nhưng cái nàng đánh cuộc đó là sự mưu mẹo và phản ứng nhạy bén của hắn.
“Công tử gia, ta nghe nói đề thi này xưa nay chưa có một người nào có thể vừa nhìn liền đoán ra được đáp án đúng………”
Nàng nhìn thẳng Thuần Phong, thản nhiên cười nói, Thuần Phong nhận thấy trong mắt nàng như cố ý che giấu ý cười, hắn lập tức cau mày, chộp lấy mảnh giấy trong tay nàng, nhìn lướt qua một chút sau đó không một chút do dự mà điền đáp án lên trên đó.
Hắn hành động cực mau lẹ, giống như là thể hiện sự nhanh nhạy của bản thân, vừa nghe câu nói “Ta nghe nói đề thi này xưa nay chưa có một người nào có thể vừa nhìn liền đoán ra được đáp án đúng” kia của nàng liền cũng chẳng thèm nghiên cứu kỹ lại đề mục, trực tiếp giải câu đố.
Thái Trữ bỗng dưng lên tiếng: “Thuần Phong, khoan đã, đưa đề mục cho ta xem”
Lời nàng vừa dứt, đã thấy Kiều Sở một bên nhìn thấy đáp án của Thuần Phong đột ngột trên mặt khẽ biến sắc.
“Cô cô chớ lo” Thuần Phong nhướng mày cười, nghĩ thầm nữ tử này mặc dù thua nhưng cũng không mất đi vài phần trí tuệ, hắn nhìn thấy rất là vừa ý.
Nếu dung mạo của nàng quả thật là xinh đẹp thì nói không chừng tương lai hắn có thể thu nạp làm cơ thiếp.
Mọi người nghe nói thắng bại đã phân, tức khắc liền có không ít người đứng dậy quan sát, ngay cả người tính tình luôn trầm ổn như thái tử và Trữ vương cũng không khỏi đứng lên, muốn nhìn thử đáp án ghi bên trên đề mục.
Thái Trữ lúc này mới an tâm, khóe miệng mang theo ý cười thật sâu.
Kiều Sở lại tựa hồ chưa chịu bỏ cuộc, lúc này liền cầm lại cây bút vừa rồi mới đặt xuống, hạ bút viết cái gì đó ở bên dưới đáp án của Thuần Phong.
Ngân Bình một tiếng cười lạnh: “Thật không biết tự lượng sức, tự rước lấy nhục nhã.”
Mọi người âm thầm lắc đầu, nhìn đám người công tử tiểu thư kia xem ra đều là những người không đơn giản chút nào, thiếu nữ này lẽ ra không nên đấu với bọn họ làm gì, phản lại là tự mình đi hại mình.
Nhưng nàng là người ra đề mục, nói không chừng cũng có vài phần nắm chắc, hoặc ít nhất cũng có thể khiến cho quý công tử này tạm thời không động thủ đoạt khăn của nàng, mặc dù cuối cùng nếu hắn vẫn có thể giải ra được đáp án, thì tối thiểu nàng cũng đã giữ lại được cho mình chút thể diện, đáng tiếc, nào ngờ kết quả lại là như vậy.
Thái tử cùng Trữ vương liếc mắt nhìn nhau, thái tử tâm cười, nghĩ có lẽ là mình đã nhìn lầm người rồi.
Tần Đông Ngưng kiễng chân lên muốn nhìn thử đề mục kia rốt cuộc là cái thứ gì, tiện thể thừa dịp tìm cái cơ hội nhảy ra đó cứu người, mà Tông Phác đứng bên cạnh dường như đã nhìn ra được suy nghĩ của nàng, nàng chỉ cảm thấy trên tay ấm áp, nguyên lai là hắn đã cầm chặt lấy tay nàng: “Không được đi ra, đám người kia muốn làm cái gì thì cũng mặc kệ bọn hắn, bọn hắn thân phận không tầm thường, ngươi ra ngoài chính là chuốc thêm phiền toái cho Ngũ gia đó biết chưa?”
“Cái này…….” Tần Đông Ngưng ngẩn ra, khẽ cắn cắn môi, bất đắc dĩ đành phải thôi, thế nhưng tựa hồ nàng cũng chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, nếu những người đó thật sự là không biết chừng mực, đến lúc cô nương kia tháo khăn che mặt ra rồi còn không chịu buông tha cho nàng ấy, khi đó nàng nhất định phải ra tay.
Trên mu bàn tay của nàng cảm giác hơi có chút thô ráp, mặt nàng khẽ nóng lên, lặng lẽ cầm ngược lại bàn tay của Tông Phác, đột nhiên Tông Phác lại giống như kiêng kị cái gì lập tức hất tay nàng ra, tay nàng va vào cạnh bàn một cái đau điếng, trong lòng nàng cũng tê rần, nghiêng đầu, nhận thấy đuôi mắt Tông Phác đang nhàn nhạt liếc qua phương hướng của Trầm Thanh Linh.
Trầm Thanh Linh lúc này cũng không có nhìn ra ngoài cửa nữa, dường như nàng cũng giống mọi người bị không khí ở giữa sân thu