Hắn vừa mới dứt lời, lại có một gã sai vặt chạy lại báo, nói Duệ vương và Trữ vương đã cáo từ rời đi rồi.
Kiều Sở thở dài một tiếng, lòng cũng bớt căng thẳng đi vài phần, nàng biết, ý tứ của Hạ vương chính là gì.
Hắn muốn nàng được tự do dưới ánh nắng mặt trời.
Nói nàng không rung động chính là nói dối, lòng nàng lúc này rất mâu thuẫn, nàng nhắm mắt lại, những chuyện cũ từng chút một từng chút một lướt qua trong tâm trí, lát sau mới nhẹ giọng cười nói: “Không, không phải như thế, Kinh Thông, ta quả thật cũng có những thời khắc cảm thấy hạnh phúc”
Tuy rằng nó rất ngắn ngủi.
Những ngày tháng cuối cùng nàng lưu lại ở Thiên thần thôn đó, cùng với một người từng có lúc sinh ly tử biệt, một người thường hay khắc khẩu với nàng, từng có lãnh mạc ngăn cách.
Mỗi ngày bình đạm qua đi, mỗi ngày khi mặt trời vừa mọc, nàng sẽ ra ngoài gặp người trong thôn xin một ít rau củ, lại phụ hắn chữa bệnh cho người trong thôn, trở về nhà cùng nhau nấu cơm, hắn phụ trách rửa bát, nàng thay hắn giặt đồ.
Buổi tối, hai người rúc vào trong chăn cùng nhau nhỏ nhẹ tâm sự, cho dù phần lớn chỉ là nói về chuyện trước kia của hắn.
Có khi, hai người sẽ cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngắm sao.
Hắn vì nàng mà trồng hoa ở trước sân, loài hoa mà hắn trồng nở ra những đóa hoa rất đẹp, có tên gọi là Ngưng Sương, nghe nói nó có ý nghĩa là vĩnh viễn bên nhau.
Nghe nói loài hoa này có từ khi Thiên thần thôn xuất hiện, là loài hoa mà Vạn phật chi tổ Phi Thiên thích nhất.
Đơn giản như vậy, nhưng cũng thật là hạnh phúc.
Quan trọng là nàng không thể để tư tâm của nàng làm ảnh hưởng đến nam nhân trước mắt này.
Có lẽ chính nàng cũng không phân rõ lòng mình đối với hắn là như thế nào, nhưng cho dù không phải là yêu thì tình cảm của hắn cũng đủ khiến cho nàng phải luyến tiếc.
“Kinh Thông, ngôi vị hoàng đế nếu ngươi muốn thì hãy tận lực mà tranh, ta biết cả ngươi và Thượng Quan Kinh Hồng đều có năng lực đó, nhưng ngôi vị đó không nên là vì ta, kia vốn sẽ là lý tưởng của một mình ngươi.
Ta yêu Bát ca của ngươi, cho dù về sau hắn và ta có như thế nào đi nữa…Cũng chẳng phải vì thân phận thúc tẩu của chúng ta đâu, chỉ là ta hy vọng chúng ta là vẫn mãi là bằng hữu tốt nhất của nhau, là tri kỷ, đối với ngươi như vậy mới là tốt nhất.
Kinh Thông, ta hy vọng ngươi có thể sống tốt, thật tốt thật tốt, trừ cái đó ra, chúng ta………..”
Hạ vương xiết chặt lấy hai vai nàng, giống như muốn đem nàng bóp nát, nhưng hai cánh tay kiên cường của hắn cũng nhè nhẹ run lên, đột nhiên mạnh buông nàng ra, sau đó đẩy nàng tránh ra sau một gốc cây đại thụ.
Ánh mắt sắc bén lợi hại của hắn nhìn về phía cửa viện sườn bên phải, trầm giọng nói: “Là nô tài nào lớn mật như vậy, lăn ra đây cho gia!”
Kiều Sở hít phải một ngụm khí lạnh, nàng biết, tuy Hạ vương nói như thế nhưng hắn đã sớm biết người kia không phải người hầu trong vương phủ, bởi vì nếu là nô tài bình thường thì sao có thể cả gan đến mà không báo?
“Cửu đệ chớ tức giận như thế!”
Một tiếng cười lười biếng truyền đến, có hai người đang từ cửa viện chậm rãi đi tới.
“Tham kiến thái tử điện hạ, Tào tổng quản”
Ở đằng trước, giọng của Hạ tổng quản cùng đám sai vặt vang lên, vậy người tới chính là Thượng Quan Kinh Hạo ư?! Thượng Quan Kinh Hồng vừa mới đi, Thượng Quan Kinh Hạo đã chạy tới?
Kiều Sở kinh hãi, tay chân đã một mảnh lạnh như băng.
Ngược lại Hạ vương so với nàng lại trấn định hơn, cười nói: “Nhị ca là người bận rộn sao hôm nay lại có nhã hứng rảnh rỗi đến phủ thần đệ thế này? Hơn nữa Nhị ca quả thật là muốn nổi bật, phủ thần đệ có cửa lớn không đi lại thích đi bằng cửa sau, chính là, đi cửa sau cũng không sao, quan trọng là Nhị ca còn không để người thông truyền một tiếng nữa, thật không biết hôm nay Nhị ca đến vì cái gì khác, chứ không phải là đến để bám vách trèo tường đi? Cũng may công phu Nhị ca hơn người, nếu không vạn nhất bị hộ vệ trong phủ phát hiện, hạ nhân trong phủ lại không biết thân phận Nhị ca, còn tưởng Nhị ca là thích khách rồi ngộ thương thì quả thật là lớn chuyện”
Tiếng cười của thái tử truyền đến, vẻ mặt vẫn duy trì thần sắc như thường: “Đa tạ cửu đệ quan tâm lo lắng cho cô.
Chẳng qua là sáng nay nhìn thấy Cửu đệ ở tửu lâu, cô chợt nghĩ đã lâu rồi không tới phủ thăm Cửu đệ một chút, vì thế mới đường đột đến phủ, cũng nhất thời cảm thấy hứng khởi mới tránh khỏi hộ vệ, lặng lẽ mà vào.
Cái này….không lẽ ảnh hưởng rất lớn đến Cửu đệ sao?”
Kiều Sở rõ ràng cảm nhận ánh mắt của thái tử dường như nhìn xuyên qua thân cây mà chiếu vào nàng, cả người đều căng thẳng.
Nàng cảm giác Thượng Quan Kinh Hạo là vì nàng mà đến! Mà hắn nếu đã biết nàng ở chỗ này thì hiện giờ nàng chỉ có nước độn thổ mới có thể thoát thân.
Hắn muốn cái gì?
Biện pháp duy nhất có thể áp dụng lúc này chính là cắm đầu cắm cổ chạy trốn.
Nàng thử thăm dò liếc nhìn Hạ vương vẫn đang chăm chú nhìn về một chỗ phía trước kia, đột nhiên nhận thấy thân người hắn khẽ chấn động, giọng chuyển sang cười lạnh: “Nhị ca, vì sao hôm nay lại có nhiều người cũng giống Nhị ca đều là khách không mời mà đến như thế? Không lẽ là Nhị ca nhất thời nổi hứng muốn thay thần để mở tiệc chiêu đãi mọi người trong phủ thần đệ sao?”
Thái tử cười vang, đồng thời tiến về phía trước mấy bước, ánh mắt mờ ám, từng chữ từng chữ nói: “Nhĩ lực của Cửu đệ tốt thật đấy, đúng là cô nghĩ huynh đệ chúng ta đã lâu không họp mặt, cho nên hôm nay đặc biệt mời Tứ đệ, Lục đệ, Thất đệ, Thập đệ cùng Nguyên phi của bọn họ đến đây một chuyến.
Có điều công phu của bọn họ là không bằng cô cho nên không dám đi cửa sau mà là trực tiếp thông qua cửa chính.
Phủ của Cửu đệ hoa quý, chi phí ăn mặc luôn luôn là tốt nhất, phủ của cô đương nhiên là