Cánh tay thái tử còn đang cứng ngắc định ở phía trước thân cây, Kiều Sở đột nhiên tỉnh táo lại, không chần chờ nữa, lập tức bước ra khỏi gốc cây.
Mọi người vốn đều đang dán mắt về phía bên này, sau khi nghe được lời của Thượng Quan Kinh Hồng, trong lòng đã kinh nghi, lúc này nhìn thấy nàng bước ra, không biết là khiến cho vị Nguyên phi của vị hoàng tử nào phải hô nhỏ lên một tiếng.
Xem thần sắc bọn họ có lẽ phần nhiều là vì nhìn thấy dung mạo xấu xí của nàng.
Một lời của Thượng Quan Kinh Hồng quả nhiên là rất có tác dụng.
Kiều Sở sờ sờ lên mặt, cái khăn của nàng vừa rồi đã bị Hạ vương tháo xuống mất rồi, nàng khẽ cười khổ, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu đối diện với mọi người.
Nàng không nhìn Hạ vương, cho dù hắn đang đứng ngay bên cạnh thái tử.
Ở bên trái, thái tử nâng mi nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ở bên cạnh, Kiều Mi trong mắt hơi biến sắc, còn Kiều Dung lại lộ vẻ bối rối.
Không biết là ai mà có thể khiến cho vị công chúa cành vàng lá ngọc này sợ hãi như thế?
Nàng âm thầm run rẩy, rốt cuộc ánh mắt cũng từ từ chuyển về sườn bên phải.
Cách đó vài bước, bên cạnh Trữ vương, là Duệ vương dẫn theo đám người Duệ vương phủ, mâu quan nhợt nhạt nhìn nàng: “Cuối cùng cũng chịu ra?”
Thần sắc của hắn cực đạm, nhưng không thể che giấu sự mãnh liệt hiện lên rõ ràng trong mắt, nàng không biết là vì cái gì.
Là hận sao?
Bởi vì hắn bắt gặp thê tử của hắn ở cùng đệ đệ hắn.
Liền ngay cả trong mắt Trữ vương và đám người Duệ vương phủ cũng là trách cứ nàng, thử hỏi bản thân hắn sao có thể không hận cho được?
Chính là chỉ mới vài giờ không thấy nhưng lại ngỡ như mấy chục năm không gặp.
Nhìn thấy khóe miệng hắn cười khẽ khiến cho cổ họng nàng như bị chặn lại, muốn kêu cũng kêu không được, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, lại càng không cho phép mình lãng phí thời gian đi nghĩ nhiều, lập tức xoay người cúi đầu: “Gia, Kiều Sở biết sai rồi, là Kiều Sở không nên tùy tiện ra khỏi phủ”
Nàng nói xong lại hướng thái tử cùng Hạ vương quỳ xuống nhận lỗi: “Là lỗi của Kiều Sở đã tự tiện xông vào phủ của Cửu gia, còn làm mất nhã hứng của thái tử điện hạ”
“Bát…..Bát tẩu đa lễ, Bát tẩu đến bổn phủ dạo chơi chính là vinh hạnh của Hạ vương phủ”
Hạ vương đáp lại nàng, giọng đã có chút khàn đi.
Lòng nàng cảm giác cực kỳ phức tạp, nhìn thái tử nhàn nhạt liếc nàng, nói, Kiều phi chớ bận tâm, lại hướng thái tử cúi người một cái.
Thái tử dường như nhận ra trên mặt nàng không có nửa điểm khiếp sợ, mặt mày hắn hơi có vẻ nhăn nhó, trong mắt lại là một mảnh rét lạnh đến dọa người.
Nàng cũng không phải là không sợ, không biết vì sao trong thâm tâm nàng theo bản năng lại có chút sợ hãi đối với nam nhân này.
Trên lưng đột nhiên trầm xuống, nàng cả kinh, nguyên lai là Thượng Quan Kinh Hồng đã ôm lấy nàng, hơi thở của hắn bao phủ khiến cho nàng tâm loạn, rồi lại làm cho nàng biết vậy mà thêm kiên định.
Hắn dìu nàng đi đến trước mặt thái tử, nàng nhìn trong mắt hắn vẫn là ý cười nhợt nhạt, hơi hơi nghiêng đầu ghé sát bên tai thái tử nói: “Nhị ca, kế một hòn đá ném hai con chim quả là một kế rất tốt, làm cho thần đệ biết được rất nhiều chuyện, Nhị ca tự mình đi bắt rùa, nhất định là rất thú vị, chính là thần đệ khuyên Nhị ca lần sau vẫn là nên dặn dò người của mình một chút, xem có đúng là nhìn thấy người không đã rồi hẵng lên tiếng, vừa rồi thần đệ xem cảnh xuân ở chỗ này tốt lắm, mới ở trong vương phủ dạo chơi một vòng”
Thái tử không giận ngược lại còn cười, cũng đồng dạng ghé sát miệng bên tai Thượng Quan Kinh Hồng: “Cảm tạ Bát đệ đã chỉ điểm, tuy hạ nhân dưới tay ca ca không được đắc lực cho lắm, nhưng may mắn là nữ nhân thì rất sạch sẽ, thật có vài phần đáng vui mừng đi”
Bàn tay nắm bên thắt lưng Kiều Sở chợt căng thẳng, những người bên ngoài nghe không rõ những lời hai người vừa nói, nhưng Kiều Sở thì nghe rất rõ ràng rành mạch, trong lòng nàng hỗn chiến, đã thấy Thượng Quan Kinh Hồng khẽ liếc mắt nhìn Kiều Mi một cái, thấp giọng cười nói: “Cái đó cũng không hẳn, người ta ai cũng yêu khuynh thành, Nhị ca vẫn là nên cẩn thận một chút, nếu không chẳng may có một ngày nào đó có người tự ý ra khỏi phủ, phải để Nhị ca đích thân đi tìm trong phủ người khác, lúc đó chẳng phải là rất phiền toái sao?”
Thái tử không nói gì, trên mặt vẫn mang ý cười như trước, nhưng Kiều Sở vẫn nhìn thấy được bàn tay buông bên sườn của hắn đã lộ rõ gân xanh.
Cũng không biết là Kiều Mi ở bên cạnh có nghe được những gì