Anh Linh đại điện
Kiều Sở cảm thấy thật buồn cười, đây rõ ràng là có phân biệt đối xử!
Thượng Quan Kinh Hồng thì được quỳ trên đệm cói, còn lý gì mà nàng lại phải quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo cơ chứ?
Thượng Quan Kinh Hồng đang ngầm tự hỏi về vấn đề mà hắn vừa xác nhận, hoàng đế quả nhiên là có phái người đi theo hắn.
Hắn liền mượn việc đó mà nói người kia quan tâm hắn, khiến cho hắn vô cùng ăn năn hối hận, quả là một chủ ý không tồi.
Chính là, người kia quan tâm ư? Phụ thân quan tâm?
Hắn kinh thường.
Thượng Quan Kinh Hồng mất trí nhớ đã để lại cho hắn một cục diện rối rắm không ít.
Cảm thấy bên cạnh hơi khác thường, đuôi mắt thoáng qua, nhìn thấy cả người nữ nhân quỳ bên cạnh đang khẽ run rẩy bẩy, hai đầu gối phát run lại càng thêm lợi hại, nữ nhân gầy gò ốm yếu này!
“Nếu ngươi gọi ta một tiếng gia, ta sẽ cho ngươi thứ này.
Ai biết chúng ta còn phải quỳ trong này bao lâu”
Kiều Sở căn bản đang nghĩ ngợi về những chuyện sẽ phát sinh sau khi nàng rời khỏi cung, không ngại rét lạnh bình thản nghe thanh âm của Thượng Quan Kinh Hồng, nàng chỉ đơn giản là nhắm mắt lại dưỡng thần, nàng không muốn nói chuyện với hắn.
Đột ngột cảm giác có cái gì va vào đầu gối, nàng ngẩn người, mở mắt ra, nguyên lai chính là tấm đệm cói.
Nàng cũng không khách khí mà quỳ lên trên đệm, sau đó lại tiếp tục im lặng nhắm mắt dưỡng thần, chẳng việc gì phải tự làm khó chính mình cả.
Mạc Tồn Phong phụng mệnh hoàng đế vẫn đứng hầu tại cửa, đợi cho tới khi nào thấy hoàng đế truyền ý chỉ đến thì sẽ đưa hai người ra ngoài.
Hắn đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, nhìn thấy hành động của Duệ vương liền âm thầm kinh hãi, vị gia này có thật là muốn hưu phi hay không vậy?
Trước mặt liệt tổ liệt tông, Thượng Quan Kinh Hồng phóng túng chăm chú nhìn Kiều Sở vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần quỳ một bên, thấy nàng ấy gối lên chiếc đệm mà mình vừa ném qua, khóe miệng lạnh lùng của hắn hơi cong lên.
Đột nhiên đuôi mắt Thượng Quan Kinh Hồng quét qua trên người Mạc Tồn Phong, hắn cả kinh, nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía cửa, thấy cũng không có ai đi qua mới lập tức xoay người lại cúi đầu.
Thượng Quan Kinh Hồng khẽ gật đầu, cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Mạc Tồn Phong trong lòng phấn chấn, cái này xác thực chứng minh là Thượng Quan Kinh Hồng đã chính thức thu nạp hắn, hẳn là Lang Tương đã nói giúp hắn vài câu rồi?
…….
Không biết rốt cuộc đã quỳ trong bao lâu, đến nỗi cho dù có đệm lót bên dưới thì hai đầu gối của nàng cũng đã bắt đầu tê dại, đúng lúc này chợt nghe có tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Ý chỉ của hoàng đế tới rồi sao? Nàng mở to mắt nhìn, Thượng Quan Kinh Hồng quỳ một bên vẫn là cái bộ dáng như lão tăng ngồi thiền, nàng ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy xuất hiện thêm một gã nội thị, đang ghé sát đầu cùng Mạc Tồn Phong thì thầm to nhỏ, vẻ mặt lại lộ vẻ âu lo.
Mạc Tồn Phong sau khi nghe xong sắc mặt trầm xuống, phất tay cho tiểu thái giám kia rời đi, còn chính mình thì tiến về phía hai người bọn họ.
Hắn còn chưa đi đến nơi, mà Thượng Quan Kinh Hồng đang “ngồi thiền” đã mở mắt ra, Mạc Tồn Phong lập tức lại gần khẽ nói với hắn cái gì đó.
Kiều Sở chấn kinh, cả vị Mạc công công này cũng là người của hắn sao?
Nàng đang âm thầm tự hỏi, chợt thấy Thượng Quan Kinh Hồng đã đứng dậy, nhận thấy nàng đang nhìn hắn đánh giá, hắn cũng nhìn nàng một lúc, sau đó thì xoay người bước ra khỏi đại điện.
Tên hồ ly Thượng Quan Kinh Hồng này dám kháng chỉ của hoàng đế sao?
Rõ ràng tiểu thái giám kia không phải đến để tuyên ý chỉ của hoàng đế mà.
Hoàng đế còn chưa cho phép bọn họ đứng dậy, vậy mà hắn đi đâu đó?
Cho dù thân phận hắn tôn quý, nhưng nơi này là hoàng cung chứ đâu phải là nhà hắn đâu mà có thể tùy tiện muốn ra là ra, muốn vào là vào!
Chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện lớn?
Nhưng nếu trong cung xảy ra chuyện thật thì Mạc Tồn Phong cũng chẳng thì thầm nói với hắn như thế.
Lòng nàng hoang mang rối rắm, không ngừng tò mò, còn thân ảnh cao lớn một thân áo bào trắng của Thượng Quan Kinh Hồng đã biến mất ở cửa viện bên ngoài đại điện, trong viện tràn đầy ánh nắng rực