“Tìm được rồi, tìm được rồi! Kiều phi nương nương bị mắc kẹt giữa hai tảng đá, may mắn là có vật gì đó nằm trên tảng đá chỗ này sáng lên”
Đầu lẫn thân đều đang chìm trong nước, bỗng nghe được thanh âm kinh hỉ xuyên qua làn nước lọt vào trong tai, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức ngoi lên, chỉ thấy một cấm quân đang ôm lấy người một nữ tử kéo lên bờ, vài tên cấm quân khác vội chạy qua hỗ trợ.
Mái tóc ướt sũng dán trên gương mặt nhợt nhạt……
Là nàng!
Ngực Thượng Quan Kinh Hồng chấn kinh, lập tức bơi nhanh về phía cấm quân đó, đem cả người nàng ôm vào trong lòng, lại tiếp nhận một món đồ gì đó mà cấm quân nọ cung kính đưa tới.
Món đồ đó trông giống như món trang sức đeo tay, một đoạn dây lưng gắn vào một vật hình tròn kỳ quái, bên trong vật kia còn vẽ những ký hiệu rất lạ.
Nhưng quan trọng là vì sao cái vòng này lại có thể sáng lên? Liếc mắt nhìn qua cũng không thấy có chỗ nào có thể phát sáng, tuy kiến thức của hắn sâu rộng nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua thứ này, là đồ của nàng sao?
Có điều hắn không có tâm tư đi tìm hiểu, chỉ tiện tay nhét nó vào trong ngực.
Bội Lan thấy Thượng Quan Kinh Hồng đặt Kiều Sở nằm xuống đất, nhưng tim nàng vẫn lơ lửng treo trên cao, hai mắt Kiều Sở nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, hai tay lại nắm thật chặt, tựa như vào thời điểm gặp chuyện bất ngờ liền muốn bắt lấy thứ gì.
Kiều Sở sẽ không sao cả, muội ấy sẽ ổn mà đúng không? Nàng gắt gao tựa sát vào trước ngực trượng phu, nói không rõ đáy lòng là áy náy hay là khủng hoảng, toàn thân lẫn tinh thần đều bị một cảm giác rét lạnh như băng xâm chiếm.
Thượng Quan Kinh Hồng cố gắng áp chế bàn tay run rẩy của mình, một tay đặt trước ngực Kiều Sở, một tay dùng lực đè xuống, nhưng không có tác dụng, nàng vẫn không hề phản ứng.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, càng thêm dùng sức, sau đó lại chuyển tay tìm tòi hơi thở của nàng.
“Lão Bát, nàng còn cứu được không?” Hoàng đế thấy bộ dáng Kiều Sở như thế, hít một hơi thật sâu, sự tức giận trong lòng cũng vơi đi vài phần.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng không đáp lại.
Giờ khắc này, vị Bát hoàng tử luôn ôn nhu hữu lễ kia tựa hồ vẫn là bộ dáng trầm tĩnh ngày thường, rồi lại có chút thất thố, hắn không trả lời hoàng đế, vẫn chỉ là nữa quỳ trên đất, hô hấp tiếp khí cho Kiều Sở, cẩn thận tỉ mỉ, từng chút từng chút, sau đó lại tiếp tục ép khí trong lồng ngực nàng.
Dường như nếu nàng không tỉnh lại, hắn vẫn sẽ tiếp tục làm như thế.
Cũng phải thôi, ai chẳng biết Duệ vương đối với Lang phi là kính yêu, còn đối với Kiều phi là sủng ái.
Trừ bỏ một số người biết chuyện, còn lại trong suy nghĩ của những người khác chính là như vậy.
Ngân Bình mắt nhìn Thuần Phong đang cười lạnh, rồi nhìn Thái Trữ hơi có chút khẩn trương, lại nhìn nhìn Hạ vương đang đứng bên cạnh, nhận thấy Hạ vương mặt mày thản nhiên, tựa hồ như sự chấn động vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác của riêng nàng.
Đúng vậy, đây chẳng qua chỉ là tẩu tẩu của hắn, mặc dù hôm đó ở tửu lâu hắn một mực bảo hộ nàng ta, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó không hơn.
Ánh mắt hờ hững nhìn gương mặt tái nhợt của nữ tử, không ai biết trong lòng Hạ vương lúc này đã dậy sóng.
Người ta rơi xuống nước, là sống hay là chết thì mắc mớ gì tới ngươi.
Kiều Sở, ngươi đến cuối cùng vẫn không thay đổi, nhưng còn ta thì đã thay đổi rồi.
Nếu đổi lại là ngày xưa thì hắn đã sớm lao xuống cứu người, nhưng hắn hiện tại cũng giống như ở bữa tiệc trong cung lần đó, sớm đã không tính toán sẽ để mình làm ra những chuyện khác người.
Bởi vì, chỉ cần hắn xông đến cứu nàng thì thanh danh của nàng sẽ bị tổn hại, mà đối với tiền đồ của hắn liền cũng không tốt.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ này trơ mắt nhìn nàng sinh tử.
Nàng nhất định sẽ sống.
Hắn cắn chặt răng, hắn đã hứa hẹn tương lai sẽ dành cho nàng những thứ tốt nhất, nhưng hiện tại việc duy nhất hắn làm lại chỉ có thể là siết chặt bàn tay giấu trong tay áo.
Bội Lan theo bản năng quan sát Trầm, Lang hai người, cả hai người kia đều đang tự âm thầm theo dõi tình cảnh trước mắt, tâm nàng buồn bã cười, những thứ các ngươi muốn cuối cùng đều đã chiếm được, hoặc rồi sẽ chiếm được, sủng ái cùng địa vị, còn nữ nhân đang nằm trên mặt đất kia thì chưa một lần được hưởng qua, cho dù là Bát gia cấp cho, nàng cũng là không chiếm được, trước kia đã không chiếm được, sau này, còn có sau này sao………….Vậy mà các ngươi còn có cái gì gọi là vui vẻ?
Nàng lại nhìn trượng phu của mình, trong mắt Trữ vương lộ vẻ khổ tâm, còn đám người Duệ vương phủ ở đối diện, mỗi người sắc mặt đều ảm đạm, hoặc là có ý chia ly, hoặc là thùy mâu nhìn xuống đất.
“Ngươi khi còn bé vốn thông minh lanh lợi, năm ấy chỉ mới năm, sáu tuổi đã biết giả dạng làm người khác đi cổ vũ lão Bát của trẫm luyện cung, cớ sao hiện giờ tính tình lại biến thành như vậy” Hoàng đế không trách Thượng Quan Kinh Hồng vô lễ, trái lại chỉ thở dài, ôn thanh nói: “Lão Bát, nàng đi rồi, ngươi hãy để nàng yên nghỉ thôi, hảo hảo an táng nàng”
Mọi người đều không hiểu hoàng đế đang nói gì, nhất là mấy triều thần sau khi bãi triều vẫn chưa rời cung, sau lại theo hoàng đế tới nơi này, hiện tại nghe hoàng đế nói vậy thì đều âm thầm kinh dị, nguyên lai là Kiều Sở và Duệ vương đã có mối liên hệ sâu xa như thế….
Cả người Trầm Thanh Linh run lên, gắt gao nhắm mắt lại, ánh mắt thái tử nhẹ nhàng quét qua nàng, sau đó lại quay về nhìn nữ tử trên mặt đất, mâu quang càng thêm thâm trầm.
Lúc này, Thượng Quan Kinh Hồng vốn vẫn đang cúi đầu không ngừng ép khí bỗng ngẩng đầu, tròng mắt lãnh tĩnh bị bao phủ một màu xám tro chợt lóe sáng, tựa như ánh mắt của một con báo đang bị người vây hãm, vừa quyết tuyệt lại nguy hiểm.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn chòng chọc vào hoàng đế, thanh âm vô cùng mềm nhẹ: “Phụ hoàng, nhi thần không hiểu người đang ở đây nói cái gì.
Nhi thần đang cố cứu Kiều Sở, nàng vẫn có thể cứu được, nhi thần biết, nàng vẫn có thể cứu được.
Luyện cung gì cơ, phụ hoàng đang đùa nhi thần có phải không? Nhưng hảo ý của phụ hoàng, cuối cùng lại thành ra quấy rầy nhi thần thi cứu”
Hoàng đế ngẩn người, bật thốt lên: “Ngươi không biết ư? Trẫm vốn còn