Cảm giác cả người đều đau nhức mệt mỏi giống như bị nghiền dưới bánh xe, mặc dù ý thức còn mơ hồ nhưng vẫn cảm giác được đầu nặng nề đau, thật chỉ muốn lần nữa chìm vào giấc ngủ, nhưng bàn tay ai đó đang nắm lấy hai vai đau của nàng, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, còn có nhiệt nóng ẩm ướt trằn trọc bên môi, một trận mùi hương nam tính mãnh liệt xộc vào trong mũi, mặc dù mùi hương thanh mát như lãnh cúc rất dễ ngửi, nhưng lại khiến cho nàng thật sự khó chịu.
Trực giác nói cho nàng biết nàng vô cùng ghét cái loại tiếp xúc này.
Nàng nặng nhọc nâng tay lên, sờ soạng lung tung một hồi liền chạm vào được chỗ rắn chắc.
Hai tay lập tức bị bàn tay thô ráp bắt lấy.
“Sở nhi”
Thanh âm quen thuộc đó khiến cho nàng lập tức mở choàng mắt ra, gương mặt của Thượng Quan Kinh Hồng ở phía trên nàng, hắn không mang mặt nạ, hai tròng mắt thật sâu nhìn nàng.
Tất cả những chuyện xảy ra trước đó ngay tức khắc ùa về, khi ở dưới hồ đột nhiên một cơn đau lan từ bụng khiến cho nàng mất đi ý thức……..
Hiện tại, nàng nâng mắt nhìn xung quanh, xem cảnh bài trí quen thuộc trong phòng, liền biết mình đã trở về Duệ vương phủ.
Lại lần nữa trở về cái nơi quỷ quái này!
Trên mặt ấm áp, một bàn tay đang phủ trên má nàng.
“Buông tay” Nàng lạnh giọng nói, chống lại ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hồng.
Bàn tay Thượng Quan Kinh Hồng giật mình cứng đờ, nàng cho rằng hắn sẽ mặc kệ lời nàng, nhưng không nghĩ tới hắn lại từ từ thu tay lại.
Hắn vốn đang ngồi ở mép giường, cúi người, hai cánh tay chống ở hai bên bả vai của nàng, ánh mắt lộ vẻ đau kịch liệt lẫn si nhiên nhìn nàng.
Kiều Sở cười giễu, a, vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng, vì nàng đã giúp hắn lần này sao?
Nàng không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu, chỉ đơn giản cười hỏi hắn: “Hưu thư đâu, hoàng thượng cũng đã đồng ý rồi, hiện tại là ngươi muốn giam lỏng ta đúng hay không?”
Đây là lần cuối cùng nàng xuống nước với hắn!
Thượng Quan Kinh Hồng lắc đầu: “Không có hưu thư, vĩnh viễn cũng không có hưu thư”
Hắn vừa dứt lời, cả miệng đã cay đắng.
Hắn nhận ra được vẻ châm chọc rất rõ trong giọng nói của nàng, không thể nghi ngờ chính là lần nữa như dùng đao khoét vào trong tim hắn.
Giam lỏng.
Nàng thật sự là hiểu hắn.
Con mẹ nó hiểu hắn!
Đó vốn là tính toán của hắn ngay từ đầu.
Nhưng hiện tại hắn còn có thể làm như vậy được nữa sao!
Có trời biết hắn thật ước gì chính mình có thể ngoan tuyệt được như thế.
Nhưng mà không thể.
Vĩnh viễn không thể.
Hắn nâng mắt nhìn về phía cái bàn.
Trong hòm thuốc trên đó có một mảnh từ thạch, dính chặt vào từ thạch chính là hai cây châm.
Châm đó là lấy ra từ trên vai nàng!
Trên thân châm vẫn còn bọc một lớp bùn nhão thật mỏng còn chưa kịp tan rã hết.
Đó là một loại bùn đặc biệt, nếu dùng nó để bọc thân châm thì có thể khiến cho châm giữ được độ sắc bén.
Hắn tuy ít dùng châm làm ám khí, nhưng kiến thức sâu rộng cho nên cũng biết đến phương pháp bảo dưỡng này.
Loại bùn này sẽ tan rã trong dịch thể người chạy dọc đến các khớp xương, kim châm vốn là được bọc bùn nhão mà bắn vào, tuy thân châm rất cứng nhưng trừ phi lớp bùn bọc bên ngoài tan rã hoàn toàn, hoặc là bị ngoại lực đè nén tác động đến các khớp xương làm cho người bị trúng châm cảm thấy đau đớn, nếu không, phần lớn thời gian còn lại người đó đều không cảm giác thấy gì khác thường…..
Dùng kim châm này có một ưu điểm lớn chính là ở chỗ đó, người bị trúng châm không nhận thức được là mình trúng ám khí, cho dù sau đó có bị hoàng đế tra khảo, nàng cũng không thể nói ra cái gì.
Làm cho trong suy nghĩ của mọi người chính là cơ thể nữ tử yếu ớt cho nên chống đỡ không nổi mà buông tay.
Lúc ấy tay nàng đang kéo cả người hắn, người cảm nhận đau đớn thì chỉ có một mình nàng.
Hắn nghĩ, hắn biết đây chính là tác phẩm của người nào!
Buồn cười chính là kẻ phóng châm lúc ấy trong lòng phẫn nộ, mục đích phóng châm là để đẩy hắn vào chỗ chết, tìm cách hàn gắn quan hệ với hoàng đế, chứ không phải là muốn châm ngòi xích mích giữa hắn và nàng, bởi vì người nọ là muốn hắn rơi xuống vách đá rồi vĩnh viễn biến mất khỏi nhân thế.
May mắn là hắn lo xa cho nên đã chuẩn bị trước, mài sẵn đá, đem theo trường tiên, lúc nàng vừa buông tay hắn liền dùng ngân tiên kéo thân thể mình phóng đến đáp lên trên một mỏm đá, nếu không hắn đã sớm mất mạng rồi.
Vậy mà hắn lại không hề biết.
Hắn đối với năng lực của mình rất là tự phụ, nhưng một người vô luận có năng lực cao cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ có những chỗ nhìn không tới, có những điều không thể nghĩ tới.
Hắn lại cho rằng là nàng cố ý buông tay.
Nếu không phải trong lúc hôn mê, bả vai nàng không ngừng run rẩy bẩy kêu đau thì hắn cũng đã không biết!
Vai nàng nhất định là đã va chạm với đá trong hồ, cũng may mắn lần va chạm này đã khiến cho hắn sáng mắt ra, khiến cho hắn biết, hắn đã bạc đãi nàng như thế nào!
Khi dùng từ thạch lấy kim châm ra khỏi cơ thể nàng, hắn lảo đảo đứng lên, cả người cơ hồ không thể đứng vững nữa.
Hắn nhận sai người khác là nàng, lại còn trách lầm nàng.
May mắn, đứa nhỏ trong bụng nàng, đứa nhỏ của bọn họ vẫn còn sống!
Nếu y thuật của hắn không giỏi đến như vậy thì hài tử kia đã sớm không còn nữa rồi.
Là đứa nhỏ phúc lớn mạng lớn.
Là hài tử của nàng và hắn.
Hắn chưa bao giờ cảm kích đối với y thuật của chính mình, học y chỉ bởi vì kế thừa y thuật của mẫu thân.
Hắn không phải người có tâm từ bi, cứu người chẳng qua chỉ vì thanh danh của Duệ vương.
Hắn chỉ dùng mắt lãnh tĩnh nhìn nhân sinh tạ thế, bởi vì trừ bỏ đám người Ngũ ca, trừ bỏ người trong Duệ vương phủ thì những người khác chết đi có can hệ gì tới hắn đâu.
Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy thật may mắn, thật may là hắn có thể dùng y thuật bảo vệ nàng cùng đứa nhỏ.
Nếu không nàng nhất định sẽ hận chết hắn.
Đứa nhỏ.
Nàng có đứa nhỏ của hắn, nàng dường như còn không biết, mà người trong Duệ vương phủ cũng không biết.
Nhưng đáng hận nhất chính là ngay cả hắn cũng không biết, vốn với y thuật của hắn thì do dù không cần xem mạch cũng có thể nhìn ra là nàng có thai.
Những người có thể làm như vậy vốn rất ít, nhưng hắn quả thật chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra.
Nhưng mà với nàng hắn lại không phát hiện ra dù chỉ một chút.
Đến phiên đứa con của hắn thì hắn lại rời mắt.
Hắn đoán chính là do cái kẻ tên Lữ Tống kia làm ra.
Lữ Tống, nam nhân có năng lực lấy đi trí nhớ của hắn!
Hắn nhất định phải tìm được Lữ Tống! Hắn muốn giết nam nhân đó, cho dù có là người tu tiên, hắn nhất định vẫn tìm ra được cách để giết!
Nếu tính toán theo ngày liền có thể đoán ra, nàng hoài thai đứa nhỏ là sau khi bọn họ trở về Duệ vương phủ.
Đêm đó hắn đánh nàng, sau khi nghe Thiết thúc kể lại những việc xảy ra trong thời gian hắn mất trí nhớ, nghe Thiết thúc nói ra những chuyện hắn đã làm vì nàng, ngủ lại bên phòng của nàng, đây là một hành động nực cười đến cỡ nào.
Hắn cảm thấy thật nực cười.
Giờ đây, kẻ nực cười nhất lại chính là hắn.
Vừa rồi khi nhìn nàng ngủ say, cả tâm cả lồng ngực của hắn đau đến mức như muốn vỡ toạc, hắn không thể nào lý giải nổi, nhưng hiện giờ nghĩ lại, hắn mơ hồ cảm thấy cảm giác đó trước đây đã từng xuất hiện.
Chưa từng đối với ai có cái loại cảm giác này.
Cảm giác đó là gì.
Trước kia hắn cũng có, nhưng rất cạn rất nhẹ, vẫn có thể khắc chế.
Chỉ đến vừa rồi khi nghe nàng hờ hững nói ra hai chữ giam lỏng, cơn đau chèn ép trước ngực hắn kia phút chốc liền bộc phát dữ dội, đau đến mức khiến hắn mất đi toàn bộ sức lực.
Rốt cuộc hắn cắn răng, lời nói khó khăn thoát ra qua cửa miệng: “Ta sẽ không giam lỏng nàng, ta sẽ……đối đãi thật tốt với nàng.
Chúng ta……….”
Hắn nói chưa xong, tay lại muốn đi lau mồ hôi đổ đầy trên trán nàng, nhưng sự kháng cự trong mắt nàng lập tức dâng lên: “Đừng chạm vào ta”
Hắn đau đớn cười, nhưng không dám làm trái ý nàng, sợ nàng nổi giận mà động đến cái thai.
Không có hưu thư cũng không có giam lỏng? Kiều Sở thật ra lại có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng giống như trước đó, nàng không muốn đi tìm hiểu nguyên do, điều đó là hoàn toàn vô nghĩa.
Ít nhất đối với nàng là vô nghĩa.
Vì thế hỏi: “Ngươi không giam lỏng ta, nói vậy hiện tại ta có thể đi được rồi sao?”
Hiện tại? Lòng Thượng Quan Kinh Hồng thắt lại, nàng muốn mau chóng rời khỏi hắn như vậy ư?
“Kiều Sở, nàng hãy nghe ta nói, ta đã biết chuyện ở vách đá không phải là do nàng cố ý, ta đã lấy ám khí trong khớp xương của nàng ra rồi, nàng là bị người khác ám hại cho nên mới buông tay, vì vậy chúng ta về sau…..”
Hắn rốt cuộc không khống chế được mà bắt lấy hai vai nàng, bật thốt nói ra.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lời còn chưa dứt đã bị nàng cười lạnh đánh gảy, nàng nheo mắt nhìn hắn tựa hồ như đang nghe một điều gì đó hết sức buồn cười, trong mắt cũng không có một chút gì gọi là kinh ngạc hay vui sướng.
Hắn cho rằng nàng nghe vậy nhất định sẽ kinh hỉ, sau đó cùng hắn hóa giải tất cả mọi hiểu lầm.
Không hề nghĩ tới biểu tình của nàng sẽ là như thế.
Nhiều năm qua đi hắn đã quen với việc duy trì im lặng, nhưng nếu muốn thì hắn vẫn có thể mở lời bác biện, lời lẽ không thua gì Tông Phác, nhưng lúc này đây, khi đối diện với ý cười cùng chất vấn của nàng, hắn vậy mà lại không thể thốt lên nửa lời, chỉ có thể nhìn nàng chậm rãi ghé sát miệng vào bên tai hắn, khẽ nói: “Thượng Quan Kinh Hồng, ý của ngươi có phải là, cái chuyện mà ngươi vẫn luôn để bụng đó, hiện tại ngươi đã biết là không phải do ta làm, cho nên ta nên ca tụng công đức, khóc lóc cảm tạ ngươi, vui vẻ trở lại bên cạnh ngươi, chờ ngươi ban phát nửa điểm yêu thương?”
“Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đương nhiên, ngươi vẫn có thể giống như trước đó mà lựa chọn không tin ta, lựa chọn không cho ta một cơ hội bé nhỏ để giải thích với ngươi, nhưng ta hiện tại vẫn muốn nói cho ngươi biết.
Ngày đó, ngươi cho rằng ngươi dùng roi cuốn ta là ta liền theo ngươi rơi xuống sao? Nhưng ngươi không biết, lúc ấy Thượng Quan Kinh Thông phía sau vốn đã bắt được ta, là ta đã giãy khỏi hắn, ta cũng là người thường, ta cũng sợ chết, nhưng ta tình nguyện để cho ngươi kéo ta xuống, tình nguyện cùng ngươi đồng quy vu tận, dù là ta biết ngươi không tin, là ta không hề có một chút do dự làm như vậy, ngươi có biết tại sao không”
Thượng Quan Kinh Hồng chấn động, vừa định bắt lấy cánh tay nàng, nhưng Kiều Sở đã lập túc thối lui tránh xa khỏi hắn, thản nhiên nhìn hắn, trên miệng lại tràn đầy ý cười: “Bởi vì ta yêu ngươi, ta yêu ngươi đến mức hạ tiện, rẻ mạt đến mức cho dù đã bị ngươi hết lần này đến lần khác thương tổn nhưng vẫn tình nguyện cùng ngươi chết đi, bị ngươi cường bạo nhưng ngày hôm sau cũng không muốn nhìn thấy ngươi chết, ngươi đã hiểu hay chưa? Nhưng đổi lại ngươi dành cho ta chính là cái gì, là ngươi cùng nữ nhân khác thân mật ngay bên cạnh!”
“Mỗi người làm việc đều có lý do của riêng họ, đó chính là cái lý do ngu xuẩn của ta ngày xưa.
Còn hiện giờ thì sao, đó là cái lý do máu chó của ngươi đó sao? Ngươi đã làm ra những chuyện như vậy, hiện tại còn muốn ta nhận sự bố thí của ngươi? Duệ vương cao thượng, Bát gia, ngươi không thấy buồn cười, nhưng người nghe lại cảm thấy vô cùng nực cười!”
“Ngươi hôm nay là muốn bố thí cho ta sao? Nhưng thật đáng tiếc, ngay từ thời khắc ngươi đánh ta thì ta đã tự hứa với lòng mình, vô luận là ta chết hay là ngươi chết, ta cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt này của ngươi.
Cảm ơn, Kiều Sở ta vô cùng cảm ơn sự bố thí của ngươi.
Như thế đã được chưa, ngươi đã thỏa mãn chưa, nếu đã thỏa mãn rồi thì con mẹ nó, ngươi thả ta hoặc là giết ta đi! Ngươi nói không giam lỏng ta, vậy thì đây là lựa chọn dành cho ngươi, thả hoặc